Dương Lê

muon-kiep-nhan-sinh

Bài thơ: Nâng chén rượu cùng vầng trăng cao

Nâng chén rượu cùng vầng trăng cao Mười mấy mùa lúa vàng, trăng lên rồi trăng tàn Trăm năm trăng vẫn thế, chỉ có mình đổi thay Lặng ngắm vầng sáng ấy, hỏi đời còn mấy thu? Ta bôn ba làm chi đây? Tìm kiếm gì kiếp này? Người đừng khóc! Hãy mạnh mẽ nhìn […]

bai-tho-ngay-mai

Bài thơ: Ngày mai

NGÀY MAI Ngày mai nhạn sẽ hợp đôi Ngày mai tôi sẽ ngỏ lời yêu em Ai đi bỏ nhớ tìm quên Từ trong hoang dại gọi tên linh hồn. Ngày mai tôi sẽ không còn Từng đêm thơ thẩn cùng con tim sầu Đêm mang em giấu nơi đâu Để cho con nhạn gọi

bai-tho-cung-tram-bat-tan

Bài thơ: Cung trầm bất tận

CUNG TRẦM BẤT TẬN Em có nhìn thấy những dòng người ? Trước cuộc đời đi về hối hả Ở ngoài kia sóng xanh xô biển cả Ì ầm dậy nước triều lên… Có bao giờ em nhớ đến cái tên ? Người mà em chưa một lần gặp mặt Dẫu vần thơ chỉ là

bai-tho-thi-si

Bài thơ: Thi sĩ

THI SĨ Không phải là dòng sông! Cho đi và nhận lại Không phải là điệu đàn! Vang dội rồi lặng câm Ôi thi sĩ ! – Một cái hồ cáu bẩn Đến ngàn năm Không thể lọc nổi mình. TVL.

bai-tho-doc-thoai

Bài thơ: Độc thoại

ĐỘC THOẠI Không phải là món quà vĩ đại của thượng đế Không phải là ân huệ trác tuyệt của tự nhiên Đó là một buổi chiều xa lạ Khi kẻ cô đơn đứng trước biển Không một bàn tay dìu dắt nỗi buồn. Đó là khúc nhạc sầu vô tận Đưa kẻ lang thang

bai-tho-thap-co-trang-mo

Bài thơ: Tháp cổ trăng mờ

THÁP CỔ TRĂNG MỜ Lại trở về mỗi khi mình thấy buồn Giọt cà phê hòa nhịp đàn ghi-ta Đêm nay, trăng đã hẹn Một người tình từ trong cổ tích Nhưng sao ai kia lỡ hẹn Để vầng trăng lạc vào màn đêm… Lại trở về phố xưa đường vắng lặng Ta lang thang

Bài thơ: Ngậm ngùi

NGẬM NGÙI Có còn gì nữa đâu em ! Khi con tim đã dành riêng một người Một người nào đó khác tôi Một người nào đó nói cười với em. Có còn gì nữa đâu em ! Lời chia phôi ấy thành tên cuộc tình Trăm năm gỡ một nụ cười Hằn trong trí

Bài thơ: Người con gái trẻ

NGƯỜI CON GÁI TRẺ Ta đốt vòng hương tỏa khói hoa Thổi tàn hơi lạnh vào đêm ma Lặng cài lên gió nhành hoa tím Lần đếm thời gian, xa quá xa ! Gió thu như chiếc roi tàn khốc Xiết chặt không gian rợn bốn bề Vầng trăng ngơ ngác soi sông lạnh Dòng

Bài thơ: Quán vắng

QUÁN VẮNG Lối cũ hoa rụng đầy Đường về xơ xác mây Rừng chiều hiu hút nắng Lạnh lùng cơn gió bay. Ngẩn ngơ sông hờ chảy Hoàng hôn tím ngất trời Lẻ loi chim về tổ Ngày lại ngày riêng tôi. Đời người như quán vắng Cà phê uống hết rồi Quán lạnh, người

Lên đầu trang