Bài thơ: Con thuyền
Như chiếc lá mỏng tanh
Xoay tròn
Nổi chìm trong bão nước
Lầm lũi…
Em ơi, thửa ruộng ba bờ
Có cho anh giúp cày bừa không em?
Nước xăm xắp, lại đất mềm
Cày anh sắc lưỡi lại xêm luống dày.
Ước gì được sống thảnh thơi
Không đau bệnh để cuộc đời nở hoa
Ai rồi cũng sẽ phải già
Ốm đau sẽ đến là điều tất nhiên.
Tình cờ gặp lại con đò
Thanh xuân lỗi hẹn, tiếng hò bơ vơ
Đã quên rồi, những vần thơ
Những ngày ngược nẻo đón chờ hương cau
Ru em từng ngón xuân nồng
Ru đời đã mất, mưa hồng phôi pha.
Tình sầu, tình nhớ, tình xa
Ngẫu nhiên em đã cho tôi bầu trời.
Có những vần thơ anh muốn gởi em
Khi hạ về rực màu thương nhớ
Chỉ tiếc là em thích màu phượng đỏ
Khi tím bằng lăng anh say đến khôn cùng.
Có với nhau bao kỉ niệm êm đềm
Bờ biển vàng khi hoàng hôn hấp hối
Em nhìn xa trăm ngàn con sóng gọi
Anh gối đầu ngắm muôn ánh sao đêm
Em đứng chờ ai trên đỉnh Nhạn
Chập chờn huyền ảo ánh trăng sương
Tay nâng gió thoảng qua đầu tháp
Nghe biển ru hoài nỗi nhớ thương
Một bông hoa dại thôi em
Cũng ngan ngát cả hương thơm đất trời
Anh xin em một nụ cười
Cho đời vẫn mãi hoa tươi bốn mùa