Bài thơ: Vân du (Từ Xuân Lãnh)
VÂN DU Quảy trăng lên núi hỏi thiên thu Gặp lão thiền sư thả gió ra Đập vỡ trăng vàng […]
VÂN DU Quảy trăng lên núi hỏi thiên thu Gặp lão thiền sư thả gió ra Đập vỡ trăng vàng […]
VỀ BẾN THÁC DÀI Gọi đò, đò đã sang sông Gọi em, em đã xuôi dòng trầm luân Bở bờ
THỰC HƯ Mưa rơi ướt mộng thành sầu Xin đừng “nắng vội” – “buông câu tạ từ” Đêm tàn ngồi
BÓNG NGÀY QUA Ngày đã hết ta đợi gì thêm nữa Người đã đi? Người đã thật đi rồi Ta
ÔNG LÃO ĐAN GIỎ Ông lão ngồi ở đó Không biết tự bao giờ Tay đan từng chiếc giỏ Trong
HỒN NHIÊN Phật cười chú bé ham chơi Quên kinh bỏ mõ xa rời chùa đây Thế gian ấy vậy
VIỆT THIỀN SƠ TỔ TRÚC LÂM Người lên đỉnh núi cheo leo Bỏ trang huyễn mộng lưng đèo nắng sương