SỰ TÍCH HOA CÚC TRẮNG
Trong cuộc sống, tình mẹ con luôn là thứ tình cảm thiêng liêng và bền bỉ nhất. Người mẹ có thể hi sinh tất cả vì con, và đôi khi, chỉ một tấm lòng hiếu thảo cũng đủ làm nên những điều kì diệu. Câu chuyện về hoa cúc trắng là một minh chứng đẹp đẽ như thế – một câu chuyện giản dị mà khiến ai nghe xong cũng thêm tin vào tình yêu và lòng nhân ái.
Ngày ấy, trong một ngôi nhà nhỏ lợp lá ven khu rừng xanh, có hai mẹ con sống nương tựa vào nhau. Căn nhà bé nhưng luôn ấm áp tiếng nói cười. Thế nhưng một buổi chiều mùa thu, gió rừng thổi hun hút, người mẹ bỗng ngã bệnh. Mặt bà tái xanh, hơi thở yếu dần như ngọn đèn sắp tắt. Nhìn mẹ nằm thiêm thiếp, cô bé hốt hoảng, trái tim nhỏ run lên từng nhịp.
– Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con… – cô thì thầm, nước mắt rơi xuống bàn tay mẹ lạnh ngắt.
Không chần chừ, cô bé khoác chiếc áo sờn, chạy vội ra con đường đất đỏ xuyên rừng để tìm thầy thuốc. Con đường dài hun hút, lá khô xào xạc dưới chân như đang hỏi thăm: “Cô bé đi đâu mà gấp gáp thế?”. Mặt trời nghiêng bóng, những tia nắng cuối ngày xuyên qua tán cây lấp lánh như dịu dàng động viên cô.
Đi được một đoạn, cô gặp một ông cụ râu bạc phơ, ánh mắt hiền hậu mà sâu xa. Ông chống gậy, đứng chặn lối:
– Cháu đi đâu mà vội thế?
– Cháu đi tìm thầy thuốc cứu mẹ cháu ạ! – cô bé thở hổn hển.
Ông cụ gật đầu, nở nụ cười hiền:
– Ta chính là thầy thuốc. Nhưng muốn mẹ cháu khỏi bệnh, cháu phải vào rừng sâu tìm một bông hoa màu trắng. Mẹ cháu sống được bao nhiêu ngày nữa phụ thuộc vào số cánh hoa đó.
Nói rồi ông cụ chỉ tay vào khu rừng thăm thẳm, nơi ánh sáng bị những thân cây to nuốt chửng. Cô bé nuốt nước mắt, quyết bước vào.
Rừng chiều tối dần. Những thân cây cao vút đứng im lặng như những người khổng lồ đang dõi theo hành trình nhỏ bé của cô. Tiếng chim ngủ muộn ríu rít trên cao, tiếng suối róc rách như thì thầm cổ vũ. Nhưng cô bé gần như tuyệt vọng vì tìm mãi vẫn không thấy bông hoa nào màu trắng.
Khi đôi chân mềm nhũn, cô bỗng thấy trong bụi cây thấp thoáng ánh sáng dịu như trăng non. Cô khẽ bước lại, và kìa – một bông hoa trắng tinh khiết đang nở bừng như vòng tay nhỏ của thiên thần. Cánh hoa mỏng như tơ, từng giọt sương long lanh đọng trên đó trông như giọt lệ của trời.
Cô nâng bông hoa lên, tay run run đếm:
– Một… hai… ba…
Càng đếm, mắt cô càng nhòe đi. Bông hoa chỉ có mười hai cánh.
– Trời ơi… mẹ chỉ sống được chừng này thôi sao? – cô bé bật khóc, tiếng nấc xé lòng vang khắp khoảng rừng.
Một ý nghĩ bỗng lóe lên. Cô ngồi xuống tảng đá phủ rêu xanh, nhẹ nhàng xé từng cánh hoa thành những sợi nhỏ. Điều kì diệu xảy ra: mỗi sợi lại hóa thành một cánh hoa mới, trắng hơn, mỏng hơn, lung linh hơn. Cô xé mãi, xé mãi… đến khi bông hoa trở nên tròn xinh với hàng trăm cánh tỏa sáng dưới ánh hoàng hôn.
Mệt lả nhưng ánh mắt đầy hi vọng, cô ôm bông hoa chạy về nhà. Đường trở về rừng giờ đây không còn tối tăm nữa – gió mơn man như dọn lối, lá cây khẽ chạm vào vai cô như khích lệ.
Vừa tới cổng, cô thấy mẹ mình đang đứng đó, sắc mặt hồng hào, nụ cười hiền như ánh bình minh:
– Con gái của mẹ…
Cô bé òa khóc trong vòng tay mẹ. Từ trong nhà vọng ra mùi cháo thơm ấm áp. Kì lạ thay, căn bệnh nặng của người mẹ đã biến mất như chưa từng tồn tại.
Và từ hôm ấy, bông hoa trắng nhiều cánh kia được người ta gọi là hoa cúc trắng. Bông hoa với vô vàn cánh mỏng manh không chỉ cứu sống người mẹ trong truyện, mà còn trở thành biểu tượng bất tử của lòng hiếu nghĩa – thứ tình cảm thiêng liêng nối dài từ đời này sang đời khác. Mỗi cánh hoa cúc trắng như một lời nhắc nhẹ nhàng rằng: tình yêu dành cho cha mẹ không phải là điều xa xỉ, mà là trách nhiệm, là sự biết ơn, và đôi khi chỉ cần một tấm lòng chân thật cũng đủ tạo nên phép màu.
Tình yêu chân thành và lòng hiếu thảo có thể tạo nên những điều kì diệu mà lý trí đôi khi không thể giải thích. Hoa cúc trắng vẫn nở mỗi mùa, như một lời nhắc nhẹ nhàng: hãy yêu thương cha mẹ khi còn có thể, bởi không có phép màu nào đẹp hơn trái tim biết hướng về gia đình.






