Bài văn 1:
Một buổi chiều yên bình, Chuột Nhà đến thăm Chuột Đồng nơi làng quê tĩnh lặng. Chuột Đồng vui mừng, chui ra từ góc hang, bày ra một mớ “thức ăn” mà mình tốn công nhặt nhạnh: những thân cây khô, vài củ quả vẹo vọ lấm lem đất,… Bình dị nhưng rất chân thành.
Nhìn thấy đống đồ quê mùa, Chuột Nhà thương cảm:
– Cậu thật là vất vả. Ở thành phố, đồ ăn sạch sẽ, ngon lành, dễ kiếm hơn nhiều. Thôi, cậu lên thành phố với tớ đi, no đói có nhau!
Chuột Đồng nghe xong, vừa bùi tai vừa háo hức, liền đồng ý theo Chuột Nhà lên thành phố.
Tối hôm đó, hai chú chuột lên đường kiếm ăn. Chuột Nhà phân công:
– Tớ sẽ vào nhà khuân thức ăn ra, còn cậu thì tha về hang nhé.
Vừa đi được vài bước, Chuột Nhà bỗng thét lên:
– Một con mèo đang rượt theo!
Tim Chuột Đồng đập thình thịch, hai chú vội vã chui tọt vào hang, nghe tiếng mèo rên rỉ, lông dựng đứng. Chuột Nhà vỗ vai Chuột Đồng:
– Không sao đâu, thua keo này, bày keo khác. Chúng ta sẽ đi lối khác.
Lần thứ hai, chúng mò đến một kho thực phẩm lớn. Chưa kịp mừng vì nhìn thấy bao thức ăn chất đầy, cửa kho mở ra, và một con chó dữ dằn lao ra sủa vang, nhắm thẳng vào hai con chuột. Hai chú chuột hoảng hồn, chân run bần bật, đành chạy thục mạng về hang, bụng đói meo, tim vẫn còn đập loạn nhịp.
Sáng hôm sau, Chuột Đồng thu xếp hành lý trở về đồng quê. Chuột Nhà tiễn bạn đến tận vườn sau:
– Thôi, tớ về quê thôi câu à. Dù đồ ăn ở đây ngon thật, nhưng lúc nào cũng phải sống trong sợ hãi, lo lắng… Thà gặm mấy thứ mình tự kiếm còn hơn.
Hạnh phúc không nằm ở sự tiện nghi hay sang trọng bên ngoài, mà nằm ở sự bình yên trong tâm hồn. Người biết sống tự nhiên, tự do, không bị sợ hãi chi phối và biết trân trọng những gì mình đang có, mới thực sự cảm nhận được niềm vui và an lạc.
Bài văn 2:
Thật kì lạ, ở trên đời, ai cũng muốn không làm mà lại có ăn, lúc nào cũng nghĩ cuộc sống của người khác sung sướng và hạnh phúc hơn, còn mình thì khổ cực, bất hạnh. Thế nhưng, sự thật lại không phải vậy. Hạnh phúc và niềm vui chân thật không nằm ở việc có nhiều của cải, mà nằm ở sự bình an trong tâm hồn và một cuộc sống ung dung, tự tại.
Câu chuyện Chuột nhà và Chuột đồng là bài học sâu sắc nhắc nhở chúng ta: mỗi người nên biết hài lòng với những gì mình đang có, trân trọng cuộc sống hiện tại thay vì chạy theo vật chất hay danh lợi phù phiếm.
Câu chuyện kể rằng một ngày nọ, Chuột Nhà đến thăm người bạn cũ là Chuột Đồng. Thấy bạn sống vất vả giữa đồng ruộng, ngày ngày phải kiếm từng hạt lúa, củ khoai để ăn, Chuột Nhà thương lắm. Nó nói:
– “Hãy về nhà với tớ nhé! Ở đồng khổ lắm! Nhà tớ chẳng thiếu gì.”
Chuột Đồng nghe vậy mừng rỡ đáp:
– “Thật không? Thật không anh bạn? Đi ngay và luôn! Con đổi đời rồi cha mẹ ơi!”
Thế là hai người bạn nắm tay nhau vui vẻ trở về nhà của Chuột Nhà.
Về đến nơi, Chuột Nhà bày ra một bữa ăn thật thịnh soạn. Chuột Đồng vừa ăn vừa xuýt xoa:
– “Ở nhà cậu sướng thật đấy!”
Chuột Nhà cười hiền từ:
– “Tớ đã bảo rồi mà, cứ yên tâm mà tận hưởng nhé.”
Nhưng khi hai bạn đang thưởng thức bữa ăn ngon lành thì một con mèo dữ tợn bất ngờ xuất hiện. Cả hai sợ hãi, bỏ chạy thục mạng.
Con mào đuổi theo, gào to:
– “Hai thằng trộm xấu xí và hôi hám kia, đứng lại mau!”
Sau khi thoát khỏi vuốt mèo, Chuột Đồng run rẩy thở không ra hơi nói với Chuột nhà:
– “Cậu ơi, nguy hiểm quá! Tớ chết mất thôi!”
Hôm sau, Chuột Đồng thu xếp đồ đạc trở về đồng ruộng. Chuột nhà tiễn Chuột đồng đến tận vườn sau. Chuột nhà nắm tay chuột đồng lưu luyến nói:
– Tạm biệt bạn thân mến! Tớ về với đồng đây. Bạn cứ việc hưởng thụ những thứ ngon lành này đi, còn tôi không muốn cứ phải nơm nớp lo sợ như thế nữa. Tôi sẽ quay về ăn thóc, sống một cuộc sống bình thường và yên ổn.
Chuột Nhà rưng rưng nước mắt:
– “Cậu đi mạnh khỏe nhé, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.”
Từ đó, Chuột Đồng vẫn sống cuộc đời giản dị, yên bình giữa đồng quê. Nó hiểu ra rằng: Cuộc sống sung sướng nhưng đầy nguy hiểm không bằng cuộc sống giản dị, bình yên mà an toàn.



