Bài thơ: NẮNG HỒNG | Bảo Ngọc
NẮNG HỒNG Bảo Ngọc Cả mùa đông lạnh giá Mặt trời trốn đi đâu […]
Con đi xa vẫn nhớ nao lòng Khói bếp nồng thơm mái rạ Chiều ba mươi quây quần bên bếp
Xưa… khói bếp mang nhọc nhằn, vất vả Mẹ ngồi khều từng đụn rạ, rơm khô Nhớ những ngày cơm
Tạo hóa gây chi cuộc hý trường Đến nay thấm thoát mấy tinh sương Lối xưa xe ngựa hồn thu
Vàng tỏa non tây, bóng ác tà Đầm đầm ngọn cỏ, tuyết phun hoa Ngàn mai lác đác, chim về
BUỔI CHIỀU LỮ THỨ (Bà Huyện Thanh Quan) Chiều trời bảng lảng bóng hoàng hôn, Tiếng ốc[1] xa đưa lẩn
Đệ nhất nam thiên ấy cảnh này, Thuyền nan đón khách máy chèo lay. Hai bên quả núi lồng hương
Trấn Bắc hành cung cỏ dãi dầu, Khách đi qua đó chạnh niềm đau. Mấy toà sen rớt mùi hương
Thánh thót tàu tiêu mấy hạt mưa, Khen ai khéo vẽ cảnh tiêu sơ. Xanh om cổ thụ tròn xoe
CẢNH CHÙA TRẤN VÕ Êm ái chiều xuân tới Trấn đài Lâng lâng chẳng bợn chút trần ai Ba hồi