Bài thơ: TỔ QUỐC LÀ TIẾNG MẸ | Nguyễn Việt Chiến
Tổ quốc là tiếng mẹ Ru ta từ trong nôi Qua nhọc nhằn năm tháng Nuôi lớn ta thành người […]
Tổ quốc là tiếng mẹ Ru ta từ trong nôi Qua nhọc nhằn năm tháng Nuôi lớn ta thành người […]
(Tưởng nhớ các chiến sĩ hải quân đã hy sinh ở đảo đá Gạc Ma năm 1988) Các anh đứng
1. Cả đời ra bể vào ngòi Mẹ như cây lá giữa trời gió rung Cả đời buộc bụng thắt
Khi tôi vun trồng xanh những ước mơ Mẹ gánh mùa đông xuống đồng chiêm mặn Lội dòng sông tát
Nõn nà sương ngọc quanh thềm đậu; Nắng nhỏ bâng khuâng chiều lỡ thì. Hư vô bóng khói trên đầu
Người lên ngựa kẻ chia bào, Rừng phong, thu đã nhuốm màu quan san. Dặm hồng bụi cuốn chinh an,
Khi tôi lên mười hai tuổi thì cha mẹ tôi chia tay nhau. Nói cho đúng là mẹ tôi bỏ
ĐẤT NƯỚC TÔI Trên bục giảng tôi dạy các em thơ Về dáng hình xứ sở núi sông quê Về
Những bông lúa vàng mới cắt xong đều xếp rải rác từng hàng trên bờ ruộng, trong đám cỏ xanh
Rồi ngày mai con xuống núi Ngỡ ngàng Đất rộng, trời thấp Bước đầu tiên Con vấp gót chân mình.