Bài thơ: Độc thoại
ĐỘC THOẠI Không phải là món quà vĩ đại của thượng đế Không phải là ân huệ trác tuyệt của […]
ĐỘC THOẠI Không phải là món quà vĩ đại của thượng đế Không phải là ân huệ trác tuyệt của […]
THÁP CỔ TRĂNG MỜ Lại trở về mỗi khi mình thấy buồn Giọt cà phê hòa nhịp đàn ghi-ta Đêm
NGẬM NGÙI Có còn gì nữa đâu em ! Khi con tim đã dành riêng một người Một người nào
NGƯỜI CON GÁI TRẺ Ta đốt vòng hương tỏa khói hoa Thổi tàn hơi lạnh vào đêm ma Lặng cài
QUÁN VẮNG Lối cũ hoa rụng đầy Đường về xơ xác mây Rừng chiều hiu hút nắng Lạnh lùng cơn
IM LẶNG ! Ta nhìn trăng Như nhìn vào tâm tưởng Đêm mơ hồ trên đỉnh núi thê lương. Ta
TIẾNG CHUÔNG NGUYỆN CẦU Tôi nằm nghe trong bóng sương mù Tiếng lá rụng, khu vườn âm u Tôi nằm
CHƠI VƠI Một âm vang nhè nhẹ Nghe như là giữa đêm Một cánh ngô đồng rụng Một chồi non
CUỐI THU HOA QUỲ NỞ ! “Tôi không kịp trở về! Cuối thu hoa quỳ nở” (TVL) Nở rồi !
CHIỀU CUỐI TUẦN Ai hun khói để chiều hôm tàn tạ Ai giục trời, xui hạ bước sang thu Chiều