Bài thơ: Có những lúc
Có những lúc
Lòng nổi cuồng giông
Chỉ muốn cuốn phăng đi
Những lọc lừa dối trá…
Có những lúc
Lòng nổi cuồng giông
Chỉ muốn cuốn phăng đi
Những lọc lừa dối trá…
Bác mẹ sinh ta ở kiếp này
Bão bùng, thác lũ khiếp hãi thay
Thân tròn vững chãi, ơn trời đất
Phận bạc đành thôi, biết trách ai?
Người lên ngựa về đâu? Người lên ngựa về đâu? Vó câu khấp khểnh Đường xa gập ghềnh. Trước mặt
Hồn đất nước Văn hóa rồng tiên tỏa rạng ngời Nếp nhà dân tộc mãi xanh tươi Đất thiêng hùng
Phù Đổng Thiên Vương Chú bé hồn nhiên “mở” miệng cười Giặc Ân một lũ “trẻ con” ơi! Vươn vai
Ông cố tìm lấy một niềm an lạc trong tâm hồn nhưng bất thành. Quá bất mãn, ông điên với cuộc đời đầy ố bẩn. Ông điên say sưa, điên rực rỡ. Ông buông bỏ tất cả để theo đuổi con điên của mình.
Ngô Thụy Miên đã nhẹ nhàng khơi mở tình yêu trong ta. Cái cảm giác đầu tiên biết yêu cứ chộn rộn trong lòng, làm bậc lên những những nốt nhạc lòng du dương khiến ta muốn đi tìm, muốn chìm đắm vào cõi mơ của những ngày xưa cũ. Tình đẹp nhưng buồn quá.