Kể chuyện biểu cảm về một người em yêu quý (bạn bè, thầy cô, người thân,…)

Kể chuyện biểu cảm về một người em yêu quý (bạn bè, thầy cô, người thân,…)

1. Biểu cảm về một người thân thiết (bạn bè, thầy cô, người thân,…).

  • Mở bài:

– Giới thiệu chung về người em yêu quý.

– Cảm nghĩ, ấn tượng của em về người đó.

  • Thân bài:

1. Miêu tả để bộc lộ cảm xúc: hình dáng, mái tóc, làn da, nụ cười, giọng nói… qua quan sát, liên tưởng, suy ngẫm hoặc hồi tưởng đặc điểm để gợi tình cảm, cảm xúc (nếu người đó đang ở xa, đi xa)

2. Bộc lộ tình cảm, cảm xúc, suy nghĩ qua việc làm, hành động, cử chỉ, tính cách của người đó thông qua quan hệ đối xử với mọi người xung quanh, với bản thân người viết.

3. Sự gắn bó của người ấy với bản thân em:

– Trong cuộc sống hàng ngày.

– Hồi tưởng kỉ niệm gắn bó của người viết với người đó.

– Bộc lộ tình cảm của người viết: nhớ thương, yêu quý, kính trọng, biết ơn…

3. Bộc lộ tình cảm với đối tượng qua một tình huống, kỷ niệm: kể lại một kỷ niệm đáng nhớ. Từ đó liên tưởng ,tưởng tượng hướng đến tương lai.

  • Kết bài:

– Khẳng định tình cảm với người được kể.

– Hứa hẹn, mong ước.

Bài văn tham khảo:

Biểu cảm về mẹ

  • Mở bài:

Mẹ – hai tiếng thiêng liêng và sâu lắng nhất trong trái tim mỗi người. Mẹ không chỉ là người đã sinh ra tôi, mà còn là ánh sáng dẫn đường, là chốn bình yên mỗi khi tôi mệt mỏi giữa dòng đời vội vã.

  • Thân bài:

Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh mẹ những ngày tôi còn bé. Dáng mẹ gầy gò nhưng luôn mạnh mẽ, đôi bàn tay gầy guộc nhưng đầy ấm áp. Mẹ luôn là người dậy sớm nhất trong nhà, lo lắng từng bữa ăn, giấc ngủ cho cả gia đình. Tôi thương nhất là những đêm mẹ thức khuya, cặm cụi may vá, sửa từng chiếc áo cũ để tôi có đồ mặc đi học. Đôi mắt mẹ quầng thâm vì những đêm không ngủ, nhưng chưa bao giờ mẹ than phiền hay tỏ ra mệt mỏi. Tôi chỉ nhận ra những vất vả ấy khi đã lớn, khi nhìn lại từng nếp nhăn trên gương mặt mẹ, từng vết chai sần trên đôi bàn tay đã vì tôi mà hao gầy theo năm tháng.

Mẹ không chỉ là người chăm lo cho tôi từng miếng ăn, giấc ngủ, mà còn là người bạn lớn trong cuộc đời tôi. Những khi tôi buồn, mẹ luôn lắng nghe, luôn ôm tôi vào lòng như ngày tôi còn bé. Giọng nói dịu dàng của mẹ, bàn tay vỗ về của mẹ chính là liều thuốc chữa lành mọi vết thương trong lòng tôi. Có những lần tôi mắc sai lầm, mẹ không la mắng mà chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ, giúp tôi hiểu ra những bài học quý giá trong cuộc sống. Nhờ mẹ, tôi học được cách yêu thương, cách mạnh mẽ và cách đứng lên sau mỗi lần vấp ngã.

Có những lần tôi vô tình làm mẹ buồn, những lần vì mải mê với cuộc sống riêng mà quên mất mẹ vẫn lặng lẽ ngóng trông. Tôi nhớ lần đầu tiên tôi đi xa nhà, mẹ đứng trước cổng, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố gắng mỉm cười dặn dò: “Con nhớ giữ gìn sức khỏe, có chuyện gì cũng đừng giấu mẹ nhé!”. Tôi vội vàng quay đi, giấu đi giọt nước mắt đang chực trào. Đến khi xa nhà, tôi mới hiểu rằng không có nơi nào yên bình và ấm áp hơn vòng tay mẹ.

Những buổi chiều mùa đông, tôi nhớ những bữa cơm gia đình có bàn tay mẹ nấu nướng. Những món ăn mẹ làm không phải cao lương mỹ vị, chỉ là bát canh rau, đĩa cá kho nhưng lại đong đầy hương vị yêu thương. Mỗi lần về nhà, mẹ luôn nấu những món tôi thích, rồi ngồi lặng lẽ nhìn tôi ăn, ánh mắt đầy hạnh phúc. Tôi đã từng nghĩ, hạnh phúc là những điều to lớn, nhưng hóa ra, hạnh phúc đơn giản chỉ là được nhìn thấy mẹ mỗi ngày, được nghe tiếng mẹ gọi, được mẹ quan tâm và yêu thương.

Thời gian trôi qua, tôi lớn lên còn mẹ lại già đi. Tôi không còn là đứa trẻ bé bỏng trong vòng tay mẹ, nhưng với mẹ, tôi mãi mãi là đứa con cần được chở che. Tôi biết, dù tôi có đi xa đến đâu, có trưởng thành thế nào, mẹ vẫn luôn dõi theo tôi bằng tình yêu vô bờ bến. Tôi chỉ ước có thể làm được nhiều điều hơn để mẹ bớt vất vả, để nụ cười luôn nở trên môi mẹ như những ngày tuổi trẻ.

  • Kết bài:

Người ta nói rằng, tình mẹ là thứ tình cảm thiêng liêng và cao quý nhất trên đời. Với tôi, mẹ chính là món quà quý giá nhất mà cuộc đời đã ban tặng. Cảm ơn mẹ, vì đã luôn yêu thương, hy sinh và dành cho con tất cả những gì tốt đẹp nhất. Dù thời gian có trôi qua, dù cuộc đời có thay đổi, con vẫn luôn yêu mẹ, vẫn luôn tự hào vì có một người mẹ tuyệt vời như thế!

Bài tham khảo 2:

Biểu cảm về đứa em trai

  • Mở bài:

Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng có một người mà mình yêu quý – người đồng hành, sẻ chia và để lại dấu ấn sâu đậm trong trái tim. Với tôi, người ấy chính là em Minh – cậu em trai nhỏ mà tôi luôn trân trọng và yêu thương hết mực.

  • Thân bài:

Em Minh kém tôi bốn tuổi, là một cậu bé có vóc dáng nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn và nụ cười lúc nào cũng rạng rỡ. Ngay từ khi còn bé, em Minh đã rất bám tôi, đi đâu cũng lon ton theo sau, gọi tôi bằng giọng ngọng nghịu đáng yêu. Mỗi lần tôi đi học về, em luôn là người chạy ra cửa đầu tiên, ôm chầm lấy tôi và líu lo kể đủ thứ chuyện mà cậu ấy đã trải qua trong ngày.

Em Minh không chỉ là một cậu em trai hiếu động mà còn vô cùng tình cảm. Tôi nhớ có lần tôi bị sốt cao, mẹ đi công tác xa, chỉ có hai anh em ở nhà, em Minh đã lăng xăng chạy đi lấy khăn chườm trán cho tôi, lại còn cố gắng nấu một bát cháo tuy mặn chát nhưng đầy ắp tình thương. Khi tôi mệt mỏi thiếp đi, cậu ấy vẫn ngồi bên cạnh, nắm chặt tay tôi, ánh mắt lo lắng như sợ tôi biến mất. Khoảnh khắc ấy khiến tôi nhận ra rằng dù còn nhỏ nhưng em đã biết quan tâm và yêu thương người khác nhiều đến nhường nào.

Những ngày tháng tuổi thơ của tôi và em Minh là những chuỗi ngày ngập tràn tiếng cười. Chúng tôi cùng nhau chơi đùa trên cánh đồng quê, cùng nhau trèo lên những cành cây cao, cùng nhau chạy đuổi theo những cánh diều bay lượn giữa bầu trời xanh. Em Minh lúc nào cũng hiếu động, lắm trò nghịch ngợm nhưng cũng rất biết lắng nghe. Mỗi khi tôi buồn hay gặp chuyện không vui, em Minh luôn là người đầu tiên nhận ra, rồi lặng lẽ ngồi bên cạnh tôi, không nói gì nhiều, chỉ đơn giản là một cái nắm tay, một cái ôm nhẹ nhưng đủ để tôi cảm thấy ấm áp.

Thời gian trôi qua, chúng tôi dần trưởng thành, không còn những ngày rong chơi vô tư như thuở bé. Em Minh cũng bận rộn hơn với việc học hành, tôi cũng có những kế hoạch riêng của mình. Nhưng dù thế nào đi nữa, tình cảm anh em giữa tôi và em Minh vẫn luôn vẹn nguyên như thuở nào. Mỗi lần về nhà, em Minh vẫn chạy ra cửa đón tôi như ngày còn bé, vẫn kể cho tôi nghe những câu chuyện dài bất tận, vẫn gọi tôi bằng giọng thân thương nhất.

  • Kết bài:

Người ta nói rằng, tình thân là thứ tình cảm thiêng liêng nhất, không bao giờ phai nhạt theo thời gian. Với tôi, em Minh không chỉ là một cậu em trai, mà còn là một người bạn, một người tri kỷ, một người mà tôi sẽ mãi mãi yêu thương và bảo vệ. Dù sau này cuộc sống có đổi thay, tôi vẫn luôn trân trọng và gìn giữ tình cảm đẹp đẽ này như một món quà vô giá mà cuộc đời đã ban tặng.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang