- Mở bài:
Mỗi lần nhớ về quê nội ở miền Gia Lai, lòng tôi lại trào dâng bao cảm xúc thân thương và bình yên đến lạ. Mảnh đất ấy, nơi có những cánh rừng bạt ngàn, những con suối róc rách ngày đêm và những con người chân chất, hiền hòa, đã trở thành một phần ký ức đẹp trong tâm hồn tôi. Trong số những chuyến đi ấy, có một lần về thăm quê khiến tôi nhớ mãi.
- Thân bài:
Nơi ông bà nội ở là một bản nhỏ nằm sâu trong vùng núi. Chuyến xe khách đưa chúng tôi đi qua những cung đường quanh co, uốn lượn men theo triền núi. Hai bên đường, những khu vườn cà phê xanh mướt trải dài, xa xa là những ngọn núi chập chùng ẩn hiện trong màn sương sớm. Khi xe dừng lại ở đầu bản, tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận bầu không khí trong lành, mát mẻ, nồng nàn hương rừng, khác hẳn sự ồn ào, khói bụi nơi phố thị.
Ông bà nội đã đứng chờ sẵn trước cổng nhà, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt hiền từ. Ngôi nhà sàn đơn sơ, mái lợp lá cọ nằm giữa vườn cây xanh rợp bóng. Xung quanh, gió thổi xào xạc qua những hàng tre, mang theo hương thơm ngọt ngào của hoa rừng. Tôi chạy ào đến ôm chầm lấy nội, cảm giác thân thuộc ùa về như chưa từng xa cách.
Những ngày ở quê, tôi được trải nghiệm cuộc sống miền núi đầy thú vị. Sáng sớm, tôi theo ông ra rẫy, men theo con đường nhỏ quanh co, hai bên là những ruộng ngô xanh rì. Ông chỉ cho tôi cách nhận biết những loài cây thuốc quý mọc ven suối, kể cho tôi nghe những câu chuyện về núi rừng, về những ngày tháng vất vả khai hoang. Giọng ông trầm ấm, chậm rãi như những bản nhạc nhẹ nhàng vang vọng giữa núi rừng bao la.
Buổi chiều, tôi cùng lũ trẻ trong bản rủ nhau ra suối tắm. Nước suối trong vắt, mát lạnh, chảy róc rách qua những tảng đá phủ đầy rêu xanh. Lũ trẻ nô đùa, thi nhau nhảy ùm xuống làn nước mát rượi, tiếng cười vang vọng khắp núi rừng. Xa xa, những đàn trâu thong thả gặm cỏ trên sườn đồi, những cánh chim chao liệng trên bầu trời trong xanh không một gợn mây. Cảnh vật bình yên đến lạ.
Buổi tối ở miền núi thật ấm áp và đặc biệt. Cả nhà quây quần bên bếp lửa, nghe bà kể chuyện ngày xưa. Bên ngoài, ánh trăng sáng vằng vặc soi rọi khắp núi đồi, tiếng côn trùng rả rích hòa cùng tiếng suối róc rách tạo thành bản nhạc thiên nhiên dịu dàng. Bà bắc nồi cơm lên bếp củi, mùi cơm mới dậy thơm nức mũi. Mâm cơm quê giản dị nhưng đậm đà hương vị: đĩa rau rừng luộc xanh mướt, bát canh măng chua nấu cá suối, chén nước chấm cay nồng. Tôi ăn ngon lành, cảm nhận từng hương vị tinh túy của núi rừng.
Những ngày ở quê trôi qua nhanh như một giấc mơ. Sáng hôm sau, khi chiếc xe khách chuẩn bị lăn bánh, ông bà dúi vào tay tôi một túi đầy ắp những bắp ngô nếp và trái cây trong vườn, đôi mắt già nua ánh lên niềm lưu luyến. Khi xe đi đến cuối bản, tôi ngoái nhìn lại, vẫn còn trông thấy dáng ông bà đứng tựa vào cánh cổng, bàn tay vẫy theo trong ánh nắng sớm dịu dàng. Trong lòng tôi dâng lên một nỗi bịn rịn khó tả.
- Kết bài:
Chuyến về thăm quê không chỉ mang lại cho tôi những trải nghiệm quý giá mà còn giúp tôi hiểu thêm về tình cảm gia đình, về sự gắn bó thiêng liêng với cội nguồn. Quê hương miền núi không chỉ là nơi chôn nhau cắt rốn mà còn là nơi nuôi dưỡng tâm hồn tôi, giúp tôi trân quý hơn những điều bình dị trong cuộc sống.