Viết đoạn căn (khoảng 500 chữ) cảm nhận bài thơ MẸ (Viễn Phương)

Viết đoạn văn khoảng 500 chữ cảm nhận badi thơ MẸ (Viễn Phương)

Con nhớ ngày xưa mẹ hát:
…“Hoa sen lặng lẽ dưới đầm
Hương hoa dịu dàng bát ngát
Thơm tho không gian, thời gian”…

Mẹ nghèo như đoá hoa sen
Tháng năm âm thầm lặng lẽ,
Giọt máu hoà theo dòng lệ
Hương đời mẹ ướp cho con.

Khi con thành đoá hoa thơm
Đời mẹ lắt lay chiếc bóng,
Con đi… chân trời gió lộng
Mẹ về… nắng quái chiều hôm.

Sen đã tàn sau mùa hạ
Mẹ cũng lìa xa cõi đời,
Sen tàn rồi sen lại nở
Mẹ thành ngôi sao trên trời.

* Dàn ý chi tiết:

1. Mở đoạn:

– Giới thiệu ngắn gọn tác phẩm, tác giả.

– Nêu cảm xúc, ấn tượng chung về bài thơ: không khỏi xúc động, bồi hồi bởi những vần thơ giản dị mà tha thiết, gợi lên bao kỉ niệm thiêng liêng về tình mẫu tử.

2. Thân đoạn:

a. Cảm nhận ý nghĩa nội dung chủ đề:

– Cảm nhận ý hình ảnh người mẹ qua hình ảnh, chi tiết trong bài thơ. Nêu cảm xúc về hình ảnh người mẹ: tảo tần, chung thủy, giàu đức hi sinh, cả cuộc đời tận tụy, quên mình vì con.

– Cảm nhận tình cảm sâu đậm của người con dành cho mẹ: biết ơn, cảm động, tôn vinh công ơn mẹ, ghi khắc vào tận sâu tâm khảm 

→ Chỉ ra ý nghĩa nhân văn, tình cảm lớn mà bài thơ gửi gắm (tình yêu quê hương, tình bạn, tình mẹ, khát vọng sống,…).

b. Cảm nhận đặc sắc nghệ thuật:

– Nhận xét về thể thơ sáu chữ: đều đặn, nhịp nhàng, sâu lắng

– Nhận xét các biện pháp tu từ (so sánh, nhân hóa, ẩn dụ, điệp từ,…) và tác dụng.

– Nhận xét giọng điệu, nhịp điệu, ngôn ngữ thơ.

→ Cảm nhận về vẻ đẹp nghệ thuật chung.

c. Ý nghĩa – thông điệp:

– Bài thơ muốn gửi đến người đọc thông điệp gì?

– Ý nghĩa ấy có giá trị như thế nào trong cuộc sống hôm nay?

3. Kết đoạn:

Khẳng định lại tình cảm, cảm xúc dành cho bài thơ.

Liên hệ bản thân: Từ bài thơ, bản thân học được điều gì, thay đổi suy nghĩ, tình cảm ra sao.

* Đoạn văn:

Cảm nhận về bài thơ “Mẹ” – Viễn Phương

Đọc bài thơ “Mẹ” của Viễn Phương, tôi không khỏi xúc động, bồi hồi bởi những vần thơ giản dị mà tha thiết, gợi lên bao kỉ niệm thiêng liêng về tình mẫu tử. Hình ảnh người mẹ hiền hậu, tảo tần hiện lên với những câu hát ru quen thuộc mà mẹ thường cất lên thuở con thơ. Âm điệu dịu dàng, êm ái như đưa người đọc trở về miền ký ức tuổi thơ, nơi có vòng tay ấm áp và lời ru của mẹ. Mẹ “nghèo như đóa hoa sen”, nhưng lại tỏa hương thơm của đức hi sinh, của tấm lòng bao dung, nhẫn nại. Cả cuộc đời mẹ là “tháng năm âm thầm lặng lẽ”, là “giọt máu hòa theo dòng lệ”, tất cả đều được dâng hiến cho con, cho gia đình. Khi con khôn lớn, “thành đóa hoa thơm” thì cũng là lúc mẹ “lắt lay chiếc bóng”, lặng lẽ lui về phía sau, nhường lại ánh sáng cuộc đời cho con. Hình ảnh đối lập “con đi – mẹ về”, “chân trời gió lộng – nắng quái chiều hôm” khiến người đọc xúc động, nghẹn ngào trước sự hi sinh thầm lặng và nỗi cô đơn của người mẹ trong buổi chiều tà của cuộc đời. Khi “sen tàn rồi sen lại nở”, cũng là lúc “mẹ thành ngôi sao trên trời” . Hình ảnh hoa sen và ngôi sao là biểu tượng đẹp cho sự bất diệt của tình mẹ. Dù mẹ không còn bên con, nhưng tình yêu thương, hương đời mẹ để lại vẫn sáng mãi, soi đường cho con đi qua bao tháng năm. Bài thơ không chỉ sâu sắc về nội dung mà còn thành công ở nghệ thuật biểu hiện. Thể thơ sáu chữ với nhịp điệu đều đặn, nhẹ nhàng, như hòa cùng nhịp ru êm đềm của lời mẹ năm xưa. Giọng thơ mang âm hưởng dân gian của lời ru, vừa chan chứa cảm xúc hiện đại của một tấm lòng hiếu thảo. Hình ảnh thơ giản dị, gần gũi mà giàu sức gợi cảm, giúp người đọc cảm nhận rõ vẻ đẹp của tình mẫu tử. Đặc biệt, việc sử dụng hình tượng hoa sen xuyên suốt đã tạo nên sợi chỉ đỏ gắn kết toàn bài, vừa mang ý nghĩa biểu tượng, vừa gợi sắc thái dân tộc đậm đà. Qua lời thơ tha thiết, bài thơ gửi gắm thông điệp thật thiêng liêng: hãy biết trân trọng, yêu thương và đền đáp công ơn sinh thành, dưỡng dục của mẹ khi mẹ còn bên ta. Bởi mẹ là cội nguồn của yêu thương, là ngọn đèn soi sáng cuộc đời mỗi người. Trong cuộc sống hôm nay, giữa nhịp sống hiện đại hối hả, lời nhắn nhủ ấy vẫn còn nguyên giá trị, giúp ta biết sống nhân hậu, biết ơn và yêu thương nhiều hơn. Khép lại bài thơ, lòng tôi vẫn vang lên dư âm ngọt ngào của tiếng ru, của mùi hương sen tinh khiết và ánh sao dịu dàng – biểu tượng của tình mẹ bất diệt. Từ bài thơ “Mẹ”, tôi nhận ra rằng hạnh phúc lớn nhất của con người là có mẹ bên đời. Tôi tự nhủ phải sống tốt hơn, biết yêu thương, hiếu kính, ghi nhớ công ơn mẹ suốt đời và sống xứng đáng với những gì mẹ đã dành trọn cho con.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang