Bài thơ: CẢNH CHÙA TRẤN VÕ | Bà Huyện Thanh Quan
CẢNH CHÙA TRẤN VÕ Êm ái chiều xuân tới Trấn đài Lâng lâng chẳng bợn chút trần ai Ba hồi […]
CẢNH CHÙA TRẤN VÕ Êm ái chiều xuân tới Trấn đài Lâng lâng chẳng bợn chút trần ai Ba hồi […]
Chiều chủ nhật ba thường đi dạo, Các cửa hàng bày áo trẻ con. Lòng ba không khỏi riêng buồn,
Sáng dậy khói bay choàng mái rạ Lẫn vào sương toả lẫn vào cây Cây xoan cây muỗm mờ trong
Một buổi tối mùa đông, chúng tôi ngồi trước lò sưởi, trong một căn buồng ấm áp. Tự nhiên trong
Trải nghìn dặm trời mây bạn tới. Thăm quê tôi, tôi rất đỗi vui mừng! Bạn nán lại cùng tôi
Tổ quốc là tiếng mẹ Ru ta từ trong nôi Qua nhọc nhằn năm tháng Nuôi lớn ta thành người
(Tưởng nhớ các chiến sĩ hải quân đã hy sinh ở đảo đá Gạc Ma năm 1988) Các anh đứng
1. Cả đời ra bể vào ngòi Mẹ như cây lá giữa trời gió rung Cả đời buộc bụng thắt
Khi tôi vun trồng xanh những ước mơ Mẹ gánh mùa đông xuống đồng chiêm mặn Lội dòng sông tát
Nõn nà sương ngọc quanh thềm đậu; Nắng nhỏ bâng khuâng chiều lỡ thì. Hư vô bóng khói trên đầu