Bài thơ: TIẾNG ĐẦU CON GỌI | Tô Hà (Thơ bảy chữ)
TIẾNG ĐẦU CON GỌI Nhà phút bừng lên, náo nức lên Nghe con bập bẹ tiếng đầu tiên! “Bà” hay […]
TIẾNG ĐẦU CON GỌI Nhà phút bừng lên, náo nức lên Nghe con bập bẹ tiếng đầu tiên! “Bà” hay […]
NHỚ NGOẠI Con về quê cũ trời thưa vắng Ngõ cúc buồn tênh dậu cúc già Bên thềm trầu úa
QUÊ HƯƠNG Quê hương giản dị chẳng đâu xa Bãi mía vườn rau với ruộng cà Khóm trúc bờ đê
Con đi xa vẫn nhớ nao lòng Khói bếp nồng thơm mái rạ Chiều ba mươi quây quần bên bếp
Chiều chủ nhật ba thường đi dạo, Các cửa hàng bày áo trẻ con. Lòng ba không khỏi riêng buồn,
Sáng dậy khói bay choàng mái rạ Lẫn vào sương toả lẫn vào cây Cây xoan cây muỗm mờ trong
Gái lớn ai không phải lấy chồng! Can gì mà khóc, nín đi không! Nín đi! mặc áo ra chào
Những mùa quả mẹ tôi hái được Mẹ vẫn trông vào tay mẹ vun trồng Những mùa quả lặn rồi
Sông núi vươn dài tiếp núi sông Cò bay thẳng cánh nối đồng không Có người bảo Huế xa, xa