SỰ TÍCH CÂY VÚ SỮA
Ngày xửa ngày xưa, có một cậu vì được mẹ cưng chiều nên rất nghịch ngợm và ham chơi. Một lần nọ, mẹ câu mắng cậu, sau đó cậu vùng vằng và rồi bỏ nhà đi. Người mẹ ở nhà không biết cậu đi đâu nên rất buồn, ngày ngày mẹ cậu ngồi trên bậc cửa ngóng trông về cậu nhưng một thời gian trôi qua cậu vẫn chưa về. Do quá đau buồn, kiệt sức nên mẹ cậu gục xuống. Cho đến một hôm nọ, câu vừa đói vừa rét, bị trẻ lớn hơn đánh, cậu nhớ đến mẹ của mình.
“Phải rồi, khi mình đói, mẹ vẫn cho mình ăn, khi mình bị đứa khác bắt nạt, mẹ vẫn bên mình, về với mẹ thôi”.
Cậu bé tìm đường trở về nhà, căn nhà vẫn như xưa nhưng cậu không thấy mẹ của mình ở đâu cả. Câu khản tiếng và gọi mẹ:
– Mẹ ơi, mẹ đi đâu rồi, con đói quá !
– Cậu bé gục xuống, rồi ôm một cây xanh trong vườn mà khóc.
Có điều kỳ lạ thay xảy ra, cây xanh bỗng run rẩy. Những cành lá, những đài hoa bé tí trổ ra, nở trắng như mây. Hoa tàn, quả xuất hiện, lớn nhanh, da căng mịn, xanh óng ánh. Cây nghiêng cành, một quả to rơi vào tay cậu bé. Cậu bé cắn vào quả một miếng thật to, chát quả. Quả thứ hai lại rơi xuống, cậu lột vỏ, cắn vào hạt quả, cứng quá. Quả thứ ba lại tiếp tục rơi xuống, cậu bé khẽ bóp quanh quanh quả, quả có lớp vỏ mềm dẫn rồi nứt ra một vết nứt nhỏ, từ trong quả có một dòng sữa trắng sóng sánh trào ra, ngọt như sữa mẹ, cậu bé ghé môi nếm thử. Cây rung rinh cành lá, thì thào:
“Ăn trái ba lần mới biết trái ngon. Con có lớn khôn mới hay lòng mẹ”.
Sau đó, cậu bé òa lên khóc, mẹ cậu đã không còn nữa. Cậu bé nhìn lên tán lá, lá một mặt xanh bóng, mặt bên kia của lá đỏ hoe như mắt mẹ khóc chờ con. Cậu bé ôm thân cây và khóc, nước mắt của cậu bé rơi xuống gốc cây, cây xòa cành ôm cậu như tay mẹ âu yếm vỗ về. Cậu bé kể lại câu chuyện này cho mọi người nghe,… Trái cây thơm ngon ở vườn nhà cậu ai cũng thích. Mọi người đem gieo trồng khắp nơi và đặt tên là Cây Vú Sữa.




