Nghị luận: Mỗi chúng ta hãy học cách viết những đau buồn, thù hận lên cát và khắc ghi những ân nghĩ lên đá

moi-chung-ta-hay-hoc-cach-viet-nhung-dau-buon-thu-han-len-cat-va-khac-ghi-nhung-an-nghi-len-da

Hướng dẫn chi tiết:

I. MỞ BÀI

– Dẫn dắt từ một quan điểm sống hoặc một câu chuyện nhẹ nhàng (có thể từ văn học, đời sống): “Cuộc đời không ai tránh khỏi tổn thương. Điều quan trọng là ta chọn cách vượt qua nó như thế nào.”

– Trích dẫn câu nói: “Mỗi chúng ta hãy học cách viết những đau buồn, thù hận lên cát và khắc ghi những ân nghĩa lên đá”. Ý nghĩa của việc học cách quên đi hận thù, đau khổ và biết trân trọng, ghi nhớ ân nghĩa trong cuộc sống.

– Nêu vấn đề nghị luận: Đây là một lời khuyên sống bao dung, vị tha, biết tha thứ lỗi lầm của người khác – nhắc nhở chúng ta cần học cách buông bỏ những điều tiêu cực và trân trọng những điều tốt đẹp trong cuộc đời.

II. THÂN BÀI:

1. Giải thích ý nghĩa câu nói

– “Viết những đau buồn, thù hận lên cát”: Nghĩa là hãy học cách tha thứ, buông bỏ những tổn thương, sai lầm, hận thù – những điều tiêu cực – để gió cuốn đi như chữ viết trên cát.

– “Khắc ghi những ân nghĩa lên đá”: Là thái độ sống biết ơn, trân trọng những gì người khác làm cho mình, dù là nhỏ bé – giống như khắc vào đá, không phai mờ theo thời gian.

→ Câu nói thể hiện triết lý sống bao dung, độ lượng, biết yêu thương, tha thứ và ghi nhớ ân nghĩa – một chuẩn mực đạo đức quan trọng trong cuộc sống con người. Đây là lời khuyên sống tích cực, bao dung và nhân văn, giúp con người hướng thiện, sống có tình nghĩa. 

2. Bình luận và phân tích vấn đề

– Vì sao nên “viết đau buồn, thù hận lên cát”?

  • Giữ lại thù hận chỉ khiến bản thân tổn thương, sống mãi trong cay đắng, không thể trưởng thành.
  • Thù hận khiến con người đánh mất lý trí, mờ mắt trước thiện lương, ảnh hưởng đến các mối quan hệ và chính tâm hồn mình.
  • Tha thứ không có nghĩa là quên, mà là buông bỏ để nhẹ lòng.
  • Người biết tha thứ là người mạnh mẽ, biết vượt lên chính mình.

– Vì sao cần “khắc ghi ân nghĩa lên đá”?

  • Cuộc sống mỗi người đều không thể thiếu sự giúp đỡ của người khác: gia đình, bạn bè, thầy cô, xã hội…
  • Biết ơn là đạo lý truyền thống của dân tộc Việt Nam: “Uống nước nhớ nguồn”, “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây”.
  • Người biết ơn sẽ sống chan hòa, được yêu quý, dễ gặt hái thành công.
  • Ghi nhớ ân nghĩa là cách gìn giữ đạo đức, nhân cách sống tốt đẹp.

3. Mở rộng vấn đề

– Trong thực tế, không ít người sống ích kỷ, ghi hận sâu nhưng lại dễ quên ơn, chỉ biết đến bản thân, dễ gây đổ vỡ trong các mối quan hệ.

– Truyền thông, mạng xã hội ngày nay dễ khiến con người bị cuốn theo thị phi, tiêu cực → càng cần tỉnh táo, sống bao dung, tử tế.

4. Liên hệ bản thân và bài học rút ra

– Mỗi người cần:

  • Biết tha thứ cho lỗi lầm của người khác để sống thanh thản, tích cực.
  • Luôn ghi nhớ công ơn cha mẹ, thầy cô, những người đã giúp đỡ ta trong khó khăn.
  • Rèn luyện lối sống vị tha, yêu thương, nhân ái để hoàn thiện nhân cách.
  • Bản thân học sinh cần học cách buông bỏ điều tiêu cực và trân trọng hơn những điều tốt đẹp trong cuộc sống.

III. KẾT BÀI:

– Khẳng định lại ý nghĩa sâu sắc và đầy nhân văn của câu nói: Câu nói là lời nhắn nhủ sâu sắc, hướng con người đến lối sống thiện lành: biết tha thứ, sống bao dung và luôn trân trọng điều tốt đẹp.

– Gợi mở: Câu nói là một lời nhắn gửi thấm đẫm tinh thần nhân văn, nhắc nhở mỗi chúng ta hãy sống bao dung, vị tha và biết trân trọng những giá trị tốt đẹp trong cuộc sống. Việc biết buông bỏ những đau buồn, thù hận không chỉ giúp tâm hồn nhẹ nhõm mà còn mở ra con đường trưởng thành, bình yên và đầy hy vọng. Nếu mỗi người đều biết “viết thù hận lên cát và khắc ân nghĩa lên đá”, thế giới này sẽ nhân ái, tử tế và đáng sống hơn rất nhiều.

Bài văn tham khảo:

Cuộc sống là hành trình dài với muôn vàn hương sắc – có ánh nắng rực rỡ của niềm vui, cũng có những cơn giông giã của nỗi buồn. Không ai trong chúng ta sống mà chưa từng trải qua tổn thương, mất mát, hay bị người khác làm tổn hại. Nhưng điều quan trọng nhất không phải là những vết thương đó sâu đến đâu, mà là ta chọn cách vượt qua và ghi nhớ chúng như thế nào. Có người giữ mãi thù hận, sống trong bóng tối của quá khứ. Có người lại học cách buông bỏ và tiếp tục bước đi với trái tim nhẹ nhõm. Câu nói: “Mỗi chúng ta hãy học cách viết những đau buồn, thù hận lên cát và khắc ghi những ân nghĩa lên đá” là một lời nhắc đầy thấm thía về cách ứng xử với những điều ta gặp trong đời. Đó không chỉ là một triết lý sống đẹp, mà còn là chuẩn mực đạo đức, nhân cách cần có ở mỗi con người.

Câu nói mang tính biểu tượng sâu sắc. “Viết những đau buồn, thù hận lên cát” là cách ví von để nói về việc nên buông bỏ những điều tiêu cực trong tâm trí. Cát là vật thể dễ bị xóa mờ bởi gió, sóng biển, tượng trưng cho sự mong manh, tạm thời. Khi ta viết nỗi buồn, giận dữ, thù hận lên cát, cũng là lúc ta để cho thời gian, lý trí và lòng bao dung làm mờ chúng đi. Đó là cách để chữa lành và sống nhẹ lòng hơn.

Ngược lại, “khắc ghi những ân nghĩa lên đá” lại nói đến sự bền vững, lâu dài. Khác với cát, đá là biểu tượng của sự kiên cố, vững chắc. Việc khắc ghi những điều tốt đẹp – như ân tình, sự giúp đỡ, tình yêu thương – lên đá, chính là lời nhắn nhủ rằng con người cần học cách biết ơn, trân trọng và ghi nhớ những điều tử tế mà mình từng nhận được, dù là nhỏ bé nhất.

Hai hình ảnh đối lập này tạo nên một triết lý sống sâu sắc và đầy nhân văn: Hãy buông bỏ những điều khiến ta đau khổ và gìn giữ những điều làm trái tim ta ấm áp. Đó là con đường dẫn đến hạnh phúc và trưởng thành thật sự.

Vì sao chúng ta nên “viết những đau buồn, thù hận lên cát”? Không ai phủ nhận rằng trong cuộc sống, có những tổn thương để lại vết sẹo sâu sắc. Có thể là sự phản bội từ một người bạn, lời nói cay độc từ người thân, hay thất bại trong những nỗ lực không được công nhận. Những điều ấy làm ta đau. Nhưng nếu cứ giữ mãi, nhắc đi nhắc lại những điều đó, chính chúng ta sẽ là người chịu tổn thương lâu dài nhất.

Thù hận khiến ta mệt mỏi, kéo ta về quá khứ và trói buộc tâm hồn trong bóng tối. Nó làm ta mờ mắt trước điều tốt đẹp, khiến lòng ta đầy nghi kỵ, sân si. Có khi, vì một hận thù không buông, ta đánh mất đi nhiều mối quan hệ đáng quý khác. Đó là lý do vì sao cần “viết” chúng lên cát – để rồi thời gian, lòng vị tha, sự trưởng thành sẽ giúp ta gạt bỏ và bước tiếp.

Tha thứ không có nghĩa là quên, càng không phải là dung túng cho lỗi lầm. Tha thứ là để tự giải thoát chính mình khỏi những trói buộc vô hình của oán hận. Người biết tha thứ không yếu đuối – trái lại, họ mạnh mẽ và dũng cảm vì có thể đối diện với tổn thương mà không để nó kiểm soát mình.

Vì sao chúng ta cần “khắc ghi những ân nghĩa lên đá”? Trái ngược với việc buông bỏ hận thù, chúng ta cần học cách ghi nhớ ân tình. Con người không thể tồn tại đơn độc. Từ khi sinh ra đến khi trưởng thành, ta luôn nhận được sự yêu thương, chở che từ gia đình, sự dạy dỗ từ thầy cô, sự giúp đỡ từ bạn bè, thậm chí là sự tử tế từ những người xa lạ. Không ai có thể “tự làm nên tất cả”.

Chính vì vậy, biết ơn là một phần của nhân cách đẹp. Nó giúp ta sống khiêm nhường, biết trân trọng và sẻ chia. Trong văn hóa Việt Nam, lòng biết ơn luôn được đề cao: “Uống nước nhớ nguồn”, “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây” là những đạo lý ngàn đời. Người biết ơn sẽ luôn sống chan hòa, được quý mến, và dễ thành công hơn trong cuộc sống.

Việc khắc ghi ân nghĩa cũng là cách ta giữ cho trái tim mình không trở nên lạnh lẽo giữa một xã hội có thể đầy bon chen và thờ ơ. Những điều tốt đẹp – dù nhỏ bé – nếu được trân trọng, sẽ trở thành ánh sáng dẫn lối trong những ngày u tối.

Tuy nhiên, trong xã hội hiện đại, không phải ai cũng sống theo triết lý đẹp đẽ ấy. Có những người chỉ biết đến bản thân, sẵn sàng ghi nhớ từng lỗi lầm của người khác nhưng lại dễ quên đi những điều tử tế mà họ từng nhận được. Họ sống ích kỷ, luôn mang trong mình sự so đo, đố kỵ, từ đó gây ra đổ vỡ trong các mối quan hệ.

Sự phát triển nhanh chóng của mạng xã hội cũng khiến con người dễ bị cuốn theo các luồng thông tin tiêu cực. Một lời nói sai có thể bị “khắc vào đá” bởi hàng ngàn bình luận chỉ trích, trong khi những hành động tốt đẹp lại bị quên lãng sau vài giờ. Điều này càng khiến chúng ta cần sống tỉnh táo hơn, cần học cách buông bỏ và bao dung, không để bản thân bị cuốn theo những điều độc hại.

Là một học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường, tôi cũng từng trải qua những cảm giác bị hiểu lầm, bị tổn thương, hay không được công nhận. Đã có lúc tôi giận dữ, thậm chí nghĩ đến việc “trả lại” những gì mình phải chịu. Nhưng rồi, chính những lần được bạn bè, thầy cô quan tâm, giúp đỡ, an ủi – dù chỉ là những cử chỉ rất nhỏ – đã giúp tôi nhận ra: Tha thứ giúp lòng nhẹ hơn, còn biết ơn làm cuộc sống ấm áp hơn rất nhiều.

Tôi học cách để những điều làm mình buồn “trôi đi theo gió”, và cố gắng ghi nhớ những người từng tốt với mình – một người bạn cho mượn tập vở, một lời động viên đúng lúc, một cái ôm khi tôi mệt mỏi. Từ đó, tôi hiểu rằng muốn trở thành người có ích, trước hết phải sống có tình, có nghĩa.

Mỗi chúng ta, đặc biệt là học sinh, cần rèn luyện nhân cách từ những điều nhỏ: không thù dai, không ích kỷ, không quên ơn. Hãy học cách viết nỗi buồn lên cát và khắc yêu thương lên đá, để hành trình sống của mình trở nên ý nghĩa hơn.

Câu nói “Mỗi chúng ta hãy học cách viết những đau buồn, thù hận lên cát và khắc ghi những ân nghĩa lên đá” là một lời nhắn gửi sâu sắc và đầy nhân văn. Nó không chỉ đơn thuần là lời khuyên sống, mà còn là tấm gương soi chiếu đạo đức, lối sống của mỗi con người trong xã hội. Khi biết buông bỏ điều tiêu cực và trân trọng điều tích cực, ta đang xây dựng một cuộc sống an lành hơn cho chính mình và cả những người xung quanh.

Hãy tưởng tượng một thế giới nơi mỗi người đều biết tha thứ, đều biết trân trọng ân nghĩa – đó sẽ là nơi tràn đầy sự bao dung, tử tế, và nhân văn. Và hành trình xây dựng thế giới ấy bắt đầu từ mỗi cá nhân – từ tôi, từ bạn – từ việc biết “viết thù hận lên cát và khắc ân nghĩa lên đá” ngay từ hôm nay.

Các bạn có thể tham khảo bài viết cùng chủ đề: https://lophocnguvan.com/han-thu-viet-len-cat-an-nghia-khac-len-da/

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang