Kể lại những kỷ niệm một lần về thăm quê

Kể lại những kỷ niệm một lần về thăm quê

  • Mở bài:

Quê nội của tôi ở xa thành phố nên chẳng mấy khi tôi được về thăm. Vì thế, mỗi lần được nghỉ hè về quê đối với tôi thật hạnh phúc. Mùa hè năm ngoái, gia đình tôi có dịp về thắm quê. Chuyến đi đã để lại trong tôi những suy nghĩ và tình cảm sâu sắc.

  • Thân bài:

Trên đường về quê chứa đầy những vui khiến tôi quên đi những mệt mỏi khi đi xe. Đi trên con đường đất gập ghềnh sỏi đá, ngồi trong xe nhìn ra xa, là cánh đồng lúa rộng bao la mang màu xanh của mạ non. Xa xa, một vài chú bò đang khoan thai gặm cỏ. Do quê tôi ở Gò Công nên phải chạy xe hơn 3 tiếng mới tới nơi, cuối cùng con đường đến cũng hiện ra ngay trước mắt tôi.

Nhà ông bà nội tôi nằm trên một con đường nhỏ, ô tô không đi vào được. Nên gia đình tôi phải rất vất vả để chuyển hết đóng đồ đem từ thành phố xuống. Nhà ông bà lợp mái ngói đỏ, mang màu rêu phong cổ kính. Trước nhà là một mảnh vườn nhỏ, là nơi ông tôi trồng rau và nuôi gà. Cạnh đó là một cái ao chứa đầy cá.

Sau khi chuyển đồ vô nhà xong ông bà dẫn gia đình tôi ra vườn hái trái cây. Vườn ông tôi có rất nhiều loại trái cây khác nhau nào là: cốc, ổi, xoài,…. Tôi và anh hai hăng hái tìm những trái bự để hái ăn cho đã, ba mẹ tôi thì đi xung quanh vườn hái những trái vừa chín tới và chụp hình để khoe với mọi người. Sau đó, chúng tôi được bác Năm hàng xóm dẫn ra ao gần nhà để bắt cá và tép. Tui và anh hai đã thi đua với nhau xem ai bắt nhiều cá hơn sau ba mươi phút trôi qua, người chiến thắng chính là anh hai vì mỗi lần có con cá nào chạy ngang qua là tôi liền phóng lên bờ liền không dám bắt chúng.

Gia đình tôi vui chơi tới chiều thì đi về. Trên đường về nhà, tôi nhìn lên bầu trời nhìn thấy mặt trời lận thật là đẹp xung quanh cây cối thổi vi vú cùng với tiếng chim hót ríu rít nghe như một bản nhạc rất vui tai. Tối đến, bà cùng mẹ chuẩn bị bữa cơm thật thịnh soạn và đậm chất miền quê gồm những món sau: cá lóc kho, bông so đũa nấu canh chua, rau muống xào tỏi… Toàn cá, thịt và rau mà ông bà tôi trồng và nuôi ở trong vườn. Do gia đình tôi đã trải qua một ngày thật mệt mỏi nên đã ăn rất ngon miệng. Sau khi ăn xong, gia đình tôi cùng nhau đàn hát và ôn lại những kỉ niệm xưa. Ngoài kia trên bầu trời đầy những vì sao chiếu sáng lung linh cùng khiến cho xung quanh tôi trở nên thật yên tĩnh.

Thời gian cứ thế trôi qua đã tới lúc gia đình tôi phải tạm biệt ông bà để lên thành phố. Trước khi chia tay, ông tặng tôi cây đàn của ông và dặn: “Khi nào rảnh thì con nhớ lấy ra chơi nhé”. Món quà của ông như nguồn động lực giúp tôi phải học thật tốt để còn lần sau quay trở về quê thì tôi sẽ khoe với ông về thành tích học tập của mình.

  • Kết bài:

Mỗi lần về quê, tôi cảm thấy mình có thể quên đi những tháng ngày mệt mỏi khi đi học. Tôi mong hè tới thật mau để có thể về quê chơi với ông bà.

»»»Xem thêm:

Bài văn tham khảo:

  • Mở bài:

Mùa hè năm ngoái, tôi có dịp được về thăm quê ngoại ở miền Tây, nơi nổi tiếng với những vườn cây trái trĩu quả, những con sông uốn lượn và con người chân chất, hiền hòa. Đó là một chuyến đi đầy ắp kỷ niệm mà tôi không bao giờ quên.

  • Thân bài:

Chiếc xe khách bon bon trên con đường làng quê rợp bóng dừa, đưa tôi rời xa thành phố ồn ào để đến với miền Tây sông nước. Không khí ở đây thật trong lành, gió mát thổi nhè nhẹ mang theo hương thơm của cây trái, của ruộng đồng bao la. Khi xe dừng lại trước cổng nhà ngoại, tôi đã thấy ngoại đứng chờ sẵn, nụ cười hiền hậu trên gương mặt sạm nắng làm tôi cảm thấy ấm áp vô cùng. Ngoại ôm chặt tôi vào lòng, bàn tay gầy gầy nhưng ấm áp vuốt nhẹ lên tóc tôi. Cảm giác ấy khiến tôi thấy thật bình yên.

Sáng hôm sau, tôi cùng cậu út chèo xuồng len lỏi qua những con rạch nhỏ để thăm vườn trái cây của ngoại. Hai bên bờ, những hàng dừa xanh mướt nghiêng mình soi bóng xuống mặt nước. Vườn nhà ngoại thật rộng, tràn ngập các loại cây trái nào là chôm chôm đỏ rực, xoài vàng ươm, măng cụt tròn trịa tím biếc. Tôi thích nhất là được tự tay hái những quả chín mọng, rồi thưởng thức ngay dưới bóng cây mát rượi. Cắn một miếng chôm chôm, vị ngọt thanh tan dần trong miệng, khiến tôi thích thú reo lên. Cậu út cười khúc khích, bảo rằng: “Ở đây, trái cây lúc nào cũng ngon vì được trồng bằng tình yêu của ngoại đó!”. Nghe vậy, tôi càng thêm yêu mảnh đất này, nơi thiên nhiên ưu ái ban tặng bao nhiêu sản vật quý giá.

Buổi chiều, tôi theo lũ trẻ trong xóm ra con sông trước nhà tắm mát. Nước sông trong veo, mát rượi, lũ trẻ thi nhau nhảy ùm xuống, bày đủ trò nghịch nước. Tiếng cười đùa vang vọng cả một khúc sông. Xa xa, những chiếc xuồng nhỏ của bà con đang xuôi dòng mang theo những rổ trái cây tươi ngon ra chợ bán. Nhìn cuộc sống yên bình nơi đây, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm, thư thái hơn bao giờ hết.

Tối đến, cả nhà quây quần bên mâm cơm đạm bạc nhưng ấm áp tình thân. Ngoại nấu cho tôi những món ăn miền Tây dân dã như cá lóc nướng trui, canh chua bông điên điển, tôm đất kho nước dừa. Tôi thích nhất là món cá lóc nướng trui, thịt cá chắc, thơm phức, chấm với muối ớt chanh cay cay, ăn một miếng mà thấy đậm đà hương vị quê hương. Ngoại vừa ăn vừa kể chuyện ngày xưa, giọng nói chậm rãi, trầm ấm khiến tôi càng thêm yêu quý những ký ức gia đình.

Những ngày ở quê trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lúc tôi phải trở về thành phố. Lúc chia tay, ngoại dúi vào tay tôi một túi đầy trái cây, dặn dò: “Ráng học giỏi, hè sau về chơi với ngoại nữa nghen con!”. Tôi vẫy chào mà lòng bịn rịn, không nỡ rời xa nơi này. Chiếc xe lăn bánh, tôi ngoái nhìn lại, thấy ngoại vẫn đứng đó, vẫy tay chào trong ánh chiều tà vàng óng.

  • Kết bài:

Chuyến về thăm quê không chỉ mang đến cho tôi niềm vui, mà còn giúp tôi hiểu thêm về cuộc sống giản dị nhưng tràn đầy yêu thương của người dân miền Tây. Tôi tự nhủ, dù sau này có đi đâu, tôi vẫn sẽ luôn nhớ về quê ngoại, nơi có những hàng dừa xanh, những vườn cây trĩu quả và tình yêu thương vô bờ bến của ngoại dành cho tôi.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang