Kể lại kỷ niệm đáng nhớ của em với một người bạn thân thiết
Dàn bài chi tiết:
I. MỞ BÀI:
– Giới thiệu người bạn thân thiết:
- Người bạn ấy là gì?
- Hai người quen nhau trong hoàn cảnh nào (ở lớp, ở xóm, trong câu lạc bộ…)?
- Tính cách, ấn tượng ban đầu về người bạn ấy.
– Giới thiệu kỷ niệm đáng nhớ:
- Kỷ niệm xảy ra vào thời gian nào (mùa hè, đầu năm học, trong một buổi cắm trại, thi thể thao…)?
- Đó là kỷ niệm vui, buồn hay vừa có nước mắt vừa có nụ cười?
- Lý do khiến em luôn ghi nhớ kỷ niệm ấy.
(Ví dụ cách mở bài: Tuổi học trò ai cũng có những người bạn thân thiết và những kỷ niệm khó quên. Riêng em, em luôn nhớ mãi buổi chiều hôm ấy — một kỷ niệm tuy nhỏ nhưng khiến tình bạn giữa em và Minh càng thêm gắn bó)
II. THÂN BÀI:
1. Hoàn cảnh, tình huống trước khi sự việc xảy ra:
- Thời gian: ngày, buổi, mùa nào; có gì đặc biệt không (ví dụ: hôm thi, hôm trời mưa to, hôm sinh nhật, hôm lớp tổ chức trò chơi…)?
- Không gian: ở trường, ở nhà, trên đường, trong công viên…
- Những ai có mặt trong kỷ niệm (chỉ hai người, hay có thầy cô, bạn bè khác)?
- Miêu tả sơ lược không khí lúc đó (vui vẻ, háo hức, yên bình hay căng thẳng…).
(Gợi ý: Hôm đó là một buổi sáng cuối tuần, lớp em tổ chức dã ngoại ở công viên. Ai cũng háo hức chuẩn bị đồ ăn và trò chơi)
2. Diễn biến chính của câu chuyện:
- Em và bạn đã làm gì cùng nhau (chơi trò chơi, làm bài tập nhóm, đi học về, giúp đỡ người khác…)?
- Sự việc bất ngờ hoặc cao trào xảy ra khiến kỷ niệm trở nên đặc biệt:
- Có hiểu lầm, xích mích, một sự cố, hay một hành động tốt đẹp nào đó không?
- Ai là người khơi nguồn cho sự việc (em, bạn hay người khác)?
- Miêu tả hành động, lời nói, cảm xúc của cả hai trong tình huống ấy (vui, buồn, lo lắng, cảm động…).
- Cách hai người giải quyết vấn đề hoặc vượt qua sự cố đó.
(Gợi ý: Khi đang chơi kéo co, em vô tình làm bạn ngã. Bạn giận em và bỏ đi. Em thấy ân hận nên chạy theo xin lỗi. Sau một lúc, bạn mỉm cười tha thứ, hai đứa lại nắm tay nhau tiếp tục cuộc chơi)
3. Kết thúc câu chuyện:
- Sự việc được giải quyết như thế nào?
- Cảm xúc của em và bạn sau khi mọi chuyện qua đi.
- Tình bạn của hai người thay đổi ra sao (hiểu nhau hơn, thân thiết hơn, biết quý trọng nhau hơn…).
- Sau này, hai người có thường nhắc lại kỷ niệm ấy không?
(Gợi ý: Từ hôm đó, chúng em càng hiểu nhau hơn. Mỗi khi nhớ lại, cả hai đều bật cười vì đó là một kỷ niệm ngọt ngào của tuổi học trò)
III. KẾT BÀI:
- Nêu ý nghĩa của kỷ niệm đối với bản thân (giúp em hiểu thế nào là tình bạn chân thành, học được cách chia sẻ, xin lỗi, tha thứ…).
- Thể hiện tình cảm của em với người bạn đó (trân trọng, biết ơn, yêu quý…).
- Khẳng định tình bạn là điều quý giá trong cuộc sống, là ký ức không bao giờ phai.
(Ví dụ cách kết bài: Dù thời gian có trôi đi, kỷ niệm ấy vẫn luôn ở lại trong tim em như một điều đẹp đẽ của tuổi học trò. Em hiểu rằng, tình bạn thật sự là biết yêu thương, thấu hiểu và cùng nhau vượt qua mọi khó khăn)
Bài văn tham khảo:
Bài văn 1:
- Mở bài:
Trong cuộc đời, ai cũng có một người bạn đặc biệt – người luôn ở bên chia sẻ niềm vui, nỗi buồn và nâng đỡ ta mỗi khi vấp ngã. Với em, người bạn thân thiết ấy là Lan – cô bạn cùng bàn từ những ngày đầu bước vào lớp Một. Lan có khuôn mặt tròn, làn da rám nắng và nụ cười trong trẻo như nắng sớm. Bạn luôn mang đến cho mọi người cảm giác ấm áp, gần gũi và chân thành.
- Thân bài:
Trong suốt những năm học tiểu học, chúng em luôn đồng hành bên nhau trong mọi hoạt động. Thế nhưng, có một kỷ niệm ở năm lớp Sáu mà em không bao giờ quên được – một kỷ niệm khiến em nhận ra ý nghĩa thật sự của tình bạn.
Hôm ấy, khi kỳ thi học kỳ đang đến gần, em bất ngờ bị ốm nặng. Cơn sốt cao kéo dài khiến em phải nghỉ học nhiều ngày liền. Em nằm trên giường, mệt mỏi và lo lắng vì không thể đến lớp ôn tập cùng các bạn. Bên ngoài cửa sổ, tiếng ve bắt đầu râm ran báo hiệu mùa hè, nhưng với em, đó lại là những ngày buồn và cô đơn nhất.
Lan biết chuyện nên sau giờ học, bạn luôn ghé qua nhà em. Trong chiếc cặp nhỏ, bạn mang theo vở ghi, sách giáo khoa và cả những tờ giấy chép bài cẩn thận. Mỗi lần đến, bạn đều ngồi bên giường, giảng lại những phần em chưa hiểu, giúp em ôn lại từng bài một. Khi em mệt, bạn nhẹ nhàng xếp lại sách vở, lấy khăn thấm nước lau trán cho em. Đôi bàn tay nhỏ bé, vụng về nhưng ấm áp đến lạ. Có lẽ, nhờ sự chăm sóc và quan tâm ấy mà bệnh em mau chóng thuyên giảm.
Những ngày sau đó, dù vẫn còn yếu, em cố gắng ngồi dậy học cùng Lan. Bạn không chỉ giúp em củng cố kiến thức mà còn khích lệ tinh thần, khiến em tin rằng mình có thể làm được. Nhờ có sự tận tâm của bạn, em bắt kịp bài vở và tự tin bước vào kỳ thi. Khi nhận kết quả, em vui mừng vì điểm số cao, nhưng niềm hạnh phúc lớn nhất là biết rằng thành công ấy có sự góp phần thầm lặng của người bạn thân yêu.
Kỷ niệm ấy đã in sâu vào tâm trí em như một bài học về lòng nhân ái và sự sẻ chia. Em nhận ra rằng, tình bạn không chỉ là cùng nhau vui đùa, mà còn là ở bên nhau trong những lúc khó khăn nhất. Chính Lan đã dạy em hiểu rằng, đôi khi một hành động nhỏ bé, một sự quan tâm chân thành cũng có thể trở thành nguồn động lực lớn lao giúp người khác vượt qua thử thách.
Giờ đây, mỗi khi đi ngang qua con đường nhỏ dẫn tới nhà Lan, em vẫn nhớ về những buổi chiều bạn ngồi bên giường em, ánh nắng cuối ngày len qua khung cửa, chiếu lên nụ cười dịu dàng của bạn. Ký ức ấy như một ngọn lửa nhỏ, sưởi ấm trái tim em mỗi khi thấy mệt mỏi hay chán nản.
- Kết bài:
Thời gian trôi qua, có thể chúng em sẽ lớn lên, có thể mỗi người sẽ đi một con đường riêng, nhưng tình bạn trong sáng ấy sẽ mãi ở lại, như một phần ký ức đẹp đẽ nhất của tuổi học trò. Em biết rằng, dù ở đâu, em vẫn luôn có một người bạn thật tốt – người đã cùng em đi qua một quãng thời gian ý nghĩa và để lại trong em một kỷ niệm không bao giờ phai.
Bài văn 2:
- Mở bài:
Trong cuộc sống, ai cũng có những người bạn để cùng chia sẻ niềm vui, nỗi buồn. Em cũng vậy, em có rất nhiều bạn, nhưng người để lại cho em nhiều ấn tượng và kỷ niệm sâu sắc nhất chính là bé Nâu – cô bạn nhỏ có làn da bánh mật, giọng nói ngọng dễ thương và tấm lòng thật thà, nhân hậu.
- Thân bài:
Ở giữa chợ, xuất hiện một hàng rau mới. Bán hàng là một con nhỏ tràng trạc tui, chừng tám chín tuổi. Sáng sớm, bà mẹ tất tả ra bày một túi rau dưa, rồi con nhỏ ngồi vắt vẻo trên cái ghế đòn, bán từ sáng đến chiều. Người ở chợ thấy mẹ nó gọi Bé Nâu thì cũng gọi theo. Da nó nâu sẫm như cục đường mía người lũn cũn, tròn ỉn, rất dễ thương
Nhà tôi bán hàng khô. Thỉnh thoảng, mẹ bé Nâu sai nó chạy qua mua hàng. Con nhỏ đứng từ ngoài cửa, cho miệng vô nói dõng dạc:
– Béc Chố bán cho con hưa chăm bánh ché, ba chăm bò nhò!
Ba tôi đứng ngẩn ra. Má tui ráng sức dịch, nhưng cũng đành chào thua.
Bé Nâu vò đầu bứt tóc bỏ đi. Một lúc sau nó quay lại chìa ra một tờ giấy “Bác Cố bán cho con hai trăm bánh tráng, ba trăm bột ngọt”. Ba má tui thở ra cười nhẹ nhõm. Kể từ đó, mỗi khi thấy bóng nhỏ bé Nâu xẹt ngang qua, tôi ngoác miệng nhái to giọng nói độc quyền của nó. Con nhỏ trợn mắt nhìn tui, ức lắm!
Một bữa, bé Nâu lại bị sai sang mua hàng nhà tui. Tôi nhảy xổ ra gào: “Bánh ché ăn với bò nhò!”. Bé Nâu lao vào tôi, nện thẳng giữa mũi. Tôi rú lên: “Nhỏ ngọng giết con, má ơi!”. Ai dè, má lại túm lấy tôi, quất luôn vài cán chổi, quát lớn: “Giọng người ta trời sinh ra thế. Cớ gì chọc phá!”.
Rồi suốt buổi tối Má ngồi kể tốt bé Nâu. Nào nhỏ xíu đã biết phụ mẹ. Nào đụng , chuyện cực khổ mấy cũng cười. Nhất là cái tính thiệt thà, có lần má đưa lầm tờ bạc mười ngàn thay vì tờ năm trăm, nó kiếm má trả bằng được.
Hết hè tui phải đi học. Trời xui đất khiến, nhỏ bé Nâu cũng lót tót chui vô lớp. Lớp bầu lớp trưởng mới. Mọi người đẩy qua đẩy lại, ồn ào. Bỗng dưng, nhỏ bé Nâu đứng vọt lên đưa tay: “Em nờ câu!” (Em nè cô!). Cả lớp ( nín re, ngó nghiêng. Cô xem học bạ, rồi đồng ý chọn cô học trò mới và can đảm làm lớp trưởng. ‘
Nhỏ bé Nâu học giỏi nhì lớp. Nếu nó đọc bài bằng giọng dễ nghe, chắc nó giành hạng nhất từ lâu rồi. Tôi học dở tệ. Cô giáo kêu nó kèm tôi. Nó nhận liền. Nó mang theo trong cặp cây thước to tướng. Sau giờ học, nó kêu tôi ở lại lớp làm hết bài mới về. Thấy cây thước nhịp nhịp, tui ngán, không dám bỏ trốn. Nó ít giảng, sợ tui không hiểu. Nó ghi lên bảng cách giải toán của nó rất rành mạch, tui nhẩm theo, mấy lần thì nhớ. Dần dần, tui cũng học khá lên. Má tôi mừng lắm, những lời khen dành cho bé Nâu càng thêm dài dòng.
Một buổi sáng, gần tới cổng trường, tôi bị một thằng nhóc đầu gấu giựt cặp, vở viết tung tóe. Chát! Tôi nhắm tịt mắt. Nhưng đó là tiếng thước lớp trưởng bé Nâu “xử” tên nhóc du côn. Bé Nâu lượm vở viết phụ tôi, an ủi:
– Tao là lớp chưởng! Có chuyện gì kêu tao, thâu nín! Theo tao vào lớp.
Tôi khóc thút thít, nhưng vẫn hiểu nó nói gì: “Tao là lớp trưởng! Có chuyện gì thì kêu tao, thôi nín! Theo tao vào lớp, ngồi hoài chúng nó cười cho”.
- Kết bài:
Từ hôm đó, tôi với Bé Nâu trở thành đôi bạn thân. Nhiều bữa tan học, hai đứa còn rủ nhau đi ăn xôi, vừa ăn vừa cười giòn tan. Sau này lớn lên, mỗi khi nghe ai đó nói giọng quê như Bé Nâu, tôi lại nhớ nó da diết. Tôi hiểu rằng, mỗi vùng đất đều có một giọng nói riêng, và nếu ta thật lòng quý một người, ta sẽ yêu luôn cả giọng nói quê hương của họ. Giống như tôi, thương Bé Nâu – và thương luôn cái giọng ngọng nghịu thật thà ngày ấy.
Bài văn 3:
- Mở bài:
Trong cuộc sống, có những kỷ niệm bình thường nhưng lại in sâu trong lòng ta mãi mãi. Với tôi, đó là những ngày sống bên má – người bác sĩ luôn hết lòng vì mọi người. Chính từ câu chuyện giữa má tôi và cô Hai Cù Là ở khu chợ nhỏ, tôi đã học được bài học quý giá về lòng nhân ái và sự trân trọng con người.
- Thân bài:
Phía sau nhà tôi là một khu chợ nhỏ – người ta quen gọi là chợ cóc. Mỗi sáng, tiếng rao, tiếng cười, tiếng mặc cả rộn ràng lan khắp xóm. Má tôi là bác sĩ ở một bệnh viện lớn trong thành phố, ai trong chợ cũng biết. Dăm bữa nửa tháng, lại có người chạy sang đập cửa, nhờ má cấp cứu. Bất kể trưa nắng chang chang hay đêm mưa khuya khoắt, chỉ cần nghe tiếng gọi là má vội vã cắp túi thuốc, chạy đi ngay. Lúc trở về, dáng má mệt nhoài, áo blouse dính đầy mùi thuốc, nhưng nụ cười vẫn hiền. Lạ một điều, bao năm nay má chưa bao giờ nhận tiền công của ai.
Ở chợ có cô Hai Cù Là – người phụ nữ nghèo khổ, quanh năm gánh rau ra chợ, hôm thì bán củ quả, hôm xoay qua quần áo trẻ con, rồi có bữa lại ngồi lặng lẽ sau rổ hột vịt đầy ắp. Cô Hai nuôi đàn con nhỏ dại, lại hay đau bệnh. Nhiều lần, mấy đứa nhỏ chạy qua nhà tôi hớt hải: “Bác sĩ ơi, má con xỉu giữa chợ rồi!”. Má tôi lại tất tả đi ngay, tay xách chai thuốc, lọ dầu cù là. Vậy mà hôm sau, cô Hai đã lại thấy đứng giữa chợ, nụ cười nhợt nhạt nhưng ánh mắt vẫn sáng. Má tôi trách, cô chỉ cười hiền:
– Bác sĩ ơi, nghỉ bán một ngày thì tụi nhỏ khỏi ăn một ngày đó bác.
Nghe vậy, tôi thấy trong giọng má trầm xuống. Có lẽ, trong lòng má vừa thương vừa xót.
Người trong chợ quý má, thỉnh thoảng biếu chục cam, con cá, mớ rau. Má chỉ cười, bảo:
– Nhận rồi lần sau đừng kêu tôi nữa nghen!
Ai nấy lại ngại ngùng, ôm quà về. Nhưng riêng cô Hai Cù Là thì khác. Cô mang qua vài quả trứng nhỏ, bó rau lặt vội, bọc trong tờ báo nhàu. Má tôi lại vui vẻ nhận, cười cảm ơn rối rít. Tôi không hiểu nổi má. Sao má khước từ những món quà lớn mà lại nhận mấy thứ nhỏ xíu, nghèo nàn ấy?
Một lần, má dẫn về nhà con gái lớn của cô Hai – nhỏ Cúc. Từ hôm đó, nhỏ ở nhà tôi, phụ nấu ăn, giặt giũ, rồi tối đến má bắt nó đi học bổ túc. Tôi chẳng thích nhỏ Cúc chút nào. Nó vụng về, nấu ăn dở, giặt đồ còn để lại vệt xà phòng. Có hôm, tự dưng nó mang đôi giày vải của tôi ra giặt. Khi thấy đôi giày lem nhem, tôi giận tím mặt, quăng thẳng vào người nó. Nhỏ Cúc cũng tức, túm tóc tôi kéo lại. Hai đứa vật nhau, la hét ầm ĩ.
Má chạy lên, tách chúng tôi ra. Tôi òa khóc. Trong cơn giận, tôi gào lên những lời cay nghiệt:
– Tao ghét mày! Ghét cả mấy quả trứng, mớ rau dở ẹt má mày đem qua đây!
– Chát!
Má tôi tát mạnh. Lần đầu tiên trong đời, má đánh tôi. Cái tát làm tôi sững lại. Nước mắt trào ra, không chỉ vì đau mà vì tủi hổ. Bất ngờ, nhỏ Cúc cũng bật khóc. Tiếng khóc của nó nghẹn ngào, run rẩy, khiến tim tôi quặn lại.
Tối đó, nhỏ bỏ đi. Má lặng lẽ xách đèn, đi tìm khắp xóm chợ. Sáng hôm sau vẫn không thấy. Tôi giận má, chẳng buồn nói năng. Nhưng đến Chủ nhật, má gọi tôi dậy sớm:
– Con theo má đến nhà cô Hai, xin lỗi bạn.
Tôi còn đang do dự thì có tiếng gõ cửa. Cô Hai và nhỏ Cúc đứng ngoài cổng, bồn chồn. Má tôi và cô Hai nói chuyện hồi lâu, rồi má đẩy tôi ra:
– Xin lỗi bạn đi con.
Tôi lúng túng nhìn nhỏ Cúc, rồi lí nhí nói. Bỗng cả hai cùng bật cười. Tiếng cười trong trẻo xóa tan giận dỗi. Chúng tôi lại thân thiết như xưa.
Nhỏ Cúc ở nhà tôi cho đến khi lớn. Học xong bổ túc, nó đi học may, mở tiệm riêng, rồi đỡ đần mẹ. Nó vẫn hay lui tới thăm má, gọi má tôi là “má Hai”. Mỗi lần nhìn thấy hai người chuyện trò thân mật, tôi chợt thấy sống mũi cay cay.
- Kết bài:
Giờ tôi mới hiểu hết lòng má. Má không chỉ là người cứu người, mà còn là người gieo hạt thiện lành. Má dạy tôi biết sống không vụ lợi, biết giúp đỡ và trân trọng người khác. Và quan trọng hơn cả – má dạy tôi cách nhận lấy lòng biết ơn một cách ấm áp, để ai cũng được giữ lại chút tự trọng và niềm vui. Má tôi – người phụ nữ lặng thầm, chưa bao giờ giảng đạo lý, nhưng mỗi việc làm của má lại là một bài học đẹp đẽ về tình người.
Các bạn có thể xem thêm những bài viết cùng thể loại:
- Kể lại một việc tốt mà em đã làm: giúp bà cụ qua đường
- Kể lại một việc làm tốt mà em đã làm khiến ba mẹ vui lòng
- Kể lại một lần em mắc lỗi khiến thầy cô giáo buồn lòng
- Kể lại một lần em mắc lỗi khiến bạn thân em buồn lòng (có yếu tố nghị luận)












ko tốt lắm.