SƠN TINH, THỦY TINH
Bài văn 1:
Trước sức mạnh dữ dội của thiên nhiên, con người từ xưa đã không chịu khuất phục. Họ quan sát mưa gió, bão lũ hằng năm, nhận thấy thiên nhiên vừa hung dữ vừa cần được đối phó bằng trí tuệ và nghị lực. Từ những kinh nghiệm đó, người xưa đã sáng tạo ra câu chuyện “Sơn Tinh – Thủy Tinh”, giải thích nguồn gốc mưa bão, lũ lụt và dạy con người bài học về trí tuệ, sức mạnh, sự kiên trì và lòng dũng cảm trước thiên nhiên.
Chuyện xưa kể rằng thuở rừng núi còn mờ trong làn mây u ám, sông suối ngân vang tiếng thầm thì của thần linh, vua Hùng đời thứ mười tám có một người con gái xinh đẹp tuyệt trần, Mị Nương. Nàng như tiên giáng trần: tóc xanh mượt, viền má hây hây đỏ; miệng hé thắm như san hô, đôi tay trắng nõn, hai chân nhỏ nhắn khiến bao người say mê. Hùng Vương thường nhìn con gái, lòng tràn đầy yêu thương, chắp tay ngẩng lên trời tạ ơn, rồi cười bảo: “Xứng đáng ngôi phò mã, không ai sánh bằng, thần tiên cũng khó lấy vợ như thế.”
Tin tức về Mị Nương vang đến hai chàng trai thần: Sơn Tinh – thần núi – và Thủy Tinh – thần nước. Họ không quản rừng sâu, sông dài, cùng đến Phong Châu xin cưới Mị Nương. Sơn Tinh cao lớn, một mắt sáng rực ở trán; Thủy Tinh oai nghi, râu ria quăn xanh, cưỡi lưng rồng, uy phong lẫm liệt. Hai thần đứng trước cửa thành, nghiêm lễ, còn Hùng Vương âu yếm nhìn con, lòng dâng niềm vui khó tả. Nhưng chỉ một nàng Mị Nương mà hai người cầu hôn, vua chần chừ, cũng là lẽ thường.
Thủy Tinh khoe phép thần, dứt lời hất râu xanh, mây đen cuồn cuộn, nước sông tràn vào làng. Mưa đổ như thác, cây đổ, cầu gãy, nước cuồn cuộn cuốn theo bò lợn, cột nhà trôi lềnh bềnh. Mị Nương ôm Hùng Vương, kinh hãi trong lũ lụt dữ dội. Sơn Tinh cười hiền, vung tay niệm chú, từng dải núi nhô lên, nhà lớn, đồi con lô nhô chống lại nước. Hắn nhìn Mị Nương, trong lòng thầm nghĩ: “Con đây phận đào tơ bé nhỏ, nhân duyên tùy thuộc mẹ cha.”
Vua Hùng băn khoăn, không biết nhận lời ai, từ chối ai, bèn cho vời các Lạc hầu vào bàn bạc. Xong, vua phán:
– Hai ngài đều vừa ý ta, nhưng ta chỉ có một người con gái, biết gả cho người nào? Thôi thì ngày mai, ai đem sính lễ đến trước, ta sẽ cho cưới con gái ta.
Hai chàng tâu hỏi đồ sính lễ cần sắm những gì, vua bảo: “Một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng và voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, mỗi thứ một đôi”.
Ai cũng vội vàng, khẩn trương chuẩn bị cho lễ cưới trọng đại. Sơn Tinh vốn sống ở vùng rừng núi, quanh năm gắn bó với núi rừng, mọi thứ đã sẵn có trong tay: voi rừng, ngựa rừng, gỗ đá núi non, lễ vật chẳng thiếu thứ gì. Chỉ cần một tiếng hô, thần đã có thể mang lễ vật tới trước cổng thành. Ngược lại, Thủy Tinh ở biển sâu, nơi mênh mông sóng nước, phải gấp rút cho người tìm kiếm cá, tôm, cua, lôi đủ mọi thứ từ lòng biển để kịp đến Phong Châu. Thế nhưng chẳng kịp
Hôm sau, mới tờ mờ sáng, Sơn Tinh đã đem đầy đủ lễ vật đến rước Mị Nương về núi. Kiệu hoa đi trước, Sơn Tinh oai nghi cưỡi hổ theo sau. Theo sau nữa muôn vật reo vui, đón mừng.
Thủy Tinh đến sau, nhìn thấy Mị Nương đã về tới lưng chừng núi, bóng kiệu hoa dần khuất sau mây mờ, lòng tức giận bừng bừng. Thần không nhịn được cơn giận, lập tức đem quân hùng hậu đuổi theo, quyết chiếm cho bằng được nàng. Thủy Tinh hô mưa gọi gió, dấy lên cơn bão dữ, khiến đất trời rung chuyển. Nước sông dâng lên cuồn cuộn, tràn khắp ruộng đồng, nhà cửa, lưng đồi, sườn núi; thành Phong Châu như nổi bềnh bồng trên một biển nước mênh mông. Mưa gào, gió rít, sóng nước ào ạt như muốn nuốt chửng tất cả, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn, thiên nhiên và thần lực hòa làm một, thể hiện cơn giận dữ khôn xiết của Thủy Tinh.
Trước cảnh tượng ấy, Mị Nương vô cùng kinh hãi nhưng Sơn Tinh không hề nao núng. Thần dùng phép lạ bốc từng quả đồi, dời từng dãy núi, dựng thành luỹ đất, ngăn chặn dòng nước lũ. Nước sông dâng lên bao nhiêu, đồi núi cao lên bấy nhiêu. Hai bên đánh nhau ròng rã mấy tháng trời, cuối cùng Sơn Tinh vẫn vững vàng mà sức Thuỷ Tinh đã kiệt. Thần Nước đành rút quân.
Kể từ đó, hận thù giữa hai vị thần ngày càng sâu nặng. Mỗi năm, Thủy Tinh lại dâng mưa gió, xua bão tố, nước lũ cuồn cuộn tràn lên, hòng đánh bại Sơn Tinh để đoạt Mị Nương. Sóng biển rầm rập, sấm sét gầm vang, mây đen dày đặc che kín trời.
Nhưng Sơn Tinh vẫn vững vàng trên núi, từng quả đồi, dãy núi nối nhau, chắn mọi đợt nước dữ. Dẫu Thủy Tinh có gào thét, bực tức đến mấy, cũng không thể chiến thắng thần núi để cướp Mị Nương. Cuối cùng, chán nản, Thủy Tinh phải rút quân, nhường lại bầu trời yên bình cho Sơn Tinh và nàng Mị Nương.
Câu chuyện “Sơn Tinh – Thủy Tinh” vừa sinh động, hấp dẫn, lại có phần li kỳ, không chỉ đem đến những hình ảnh thần kỳ về trận chiến giữa hai vị thần mà còn ẩn chứa bài học quý giá. Qua đó, người xưa muốn ca ngợi sức mạnh chinh phục thiên nhiên, ý chí kiên cường và lao động cần mẫn của con người, đồng thời giải thích những hiện tượng tự nhiên mà họ chứng kiến. Câu chuyện vừa là giải thích lý thú, vừa truyền cảm hứng về trí tuệ, sức lao động và lòng dũng cảm trước thử thách của đời sống.
Bài văn 2:
SƠN TINH, THỦY TINH
Ngày xửa ngày xưa, khi rừng mây còn u ám, sông núi vang tiếng thần linh, Hùng Vương thứ mười tám có một người con gái xinh đẹp như tiên, tên là Mị Nương. Nàng tóc xanh viền má hây hây đỏ, miệng thắm như san hô, tay trắng nõn, chân nhỏ nhắn. Dáng vẻ yêu kiều ấy khiến bao kẻ phải say mê. Vua Hùng thương con vô cùng, thường nhìn nàng mà lòng dạt dào tình yêu: “Con xứng đáng ngôi phò mã, trừ ai ngang vai thần nhân, hay thậm chí thần tiên cũng phải tiếc nuối”.
Một ngày, hai chàng trai kỳ lạ xuất hiện xin cưới Mị Nương. Chàng từ núi Tản Viên, dáng cao sừng sững, chỉ cần vẫy tay, núi đồi và cồn bãi mọc lên; người ta gọi chàng là Sơn Tinh – Chúa Tể Non Cao. Chàng còn lại đến từ biển khơi, râu ria quăn xanh, cưỡi lưng rồng, hô gió gọi mưa, khiến sóng nước nổi lên ầm ầm; đó là Thủy Tinh – Chúa Tể Biển Cả.
Hai thần đứng trước cửa thành, uy nghi, oai vệ, nhưng cùng nhìn Mị Nương – nàng cúi đầu thẹn thùng, lòng dậy niềm bối rối. Vua Hùng đứng giữa, trầm ngâm: “Chỉ một nàng mà hai vị thần đều xứng… Ta phải chọn ai?”
Vua bèn đặt điều kiện: ai đem sính lễ đến trước sẽ được cưới Mị Nương. Hai thần vâng lời, nhưng trong lòng mỗi người đều dấy lên một quyết tâm mãnh liệt: “Mị Nương sẽ là của ta!”
Sơn Tinh thức dậy từ tờ mờ sáng, nhanh nhẹn chuẩn bị lễ vật: voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, một trăm ván cơm nếp, một trăm bánh chưng. Chàng bước nhẹ, tay nắm tay Mị Nương, ánh mắt nàng thoáng rạng rỡ tin cậy. Kiệu chàng đi, bạch hổ đứng hai bên đường, nghiêm trang như bảo vệ thần quyền.
Thủy Tinh đến sau, nhìn thấy cảnh tượng đó mà lòng nóng như lửa: “Không thể! Ta không thể để nàng rơi vào tay kẻ khác!”. Chàng tức giận, cưỡi lưng rồng lao đến, trời đất lập tức rung chuyển.
Thủy Tinh hất râu xanh, hô mưa gọi gió. Áo ào mưa trút xuống như thác đổ, cây xiêu, cầu gãy, nước lăn, cuốn, gầm gừ. Bò, lợn, cột nhà đều trôi theo dòng lũ. Mị Nương ôm vua Hùng kinh hãi, mắt lệ lấp lánh.
Sơn Tinh mỉm cười, giọng vững vàng:
– “Nàng đừng lo, ta sẽ giữ cho đất trời bình yên!”
Chàng vung tay niệm chú, đất đồi nảy lên, núi cao dựng thành luỹ, nhà cửa, đồi con bò chạy mưa. Hoa tay thần vẫy hùm, voi, báo, đạp đất núi, gầm vang dội. Sóng biển gầm gừ, mây đen mù mịt, sấm ran, sét chớp xanh. Mị Nương kinh hãi ngồi trong kiệu, nước mắt nhòa
Thủy Tinh càng nổi giận, nước dâng tràn, núi hò reo, đòi lấy Mị Nương. Nhưng trần gian nào có ai dai sức như Sơn Tinh, thần núi kiên cường vẫn đứng vững, giữ được nàng.
Từ đó, Thủy Tinh hằng năm lại dâng nước, làm mưa gió, bão lụt để thử sức Sơn Tinh. Nhưng năm nào Sơn Tinh cũng đứng vững, ngọn núi và thần lực của chàng kiên định hơn biển cả hung hăng.
Và từ đó, người đời kể truyền thuyết về cuộc chiến giữa núi và nước, về thần tình yêu và sự kiên cường: nơi đất trời còn sóng gió, còn sấm sét, cũng chính là nơi những trái tim trung trinh, tài trí và dũng cảm chiến thắng mọi thử thách.










