Kể chuyện sáng tạo CẬU BÉ TÍCH CHU | Lớp 9
Trong cuộc sống, có những câu chuyện tưởng chừng giản dị nhưng lại cất giữ những bài học sâu sắc về tình yêu thương và lòng hiếu thảo. Cậu bé Tích Chu chỉ vì ham chơi, vô tâm để bà một mình chống chọi với bệnh tật rồi hóa thành chim bay đi vì khát nước. Chỉ đến khi mất bà, cậu mới thấm thía nỗi ân hận và quyết tâm vượt núi băng rừng để mang nước suối Tiên cứu bà trở lại. Câu chuyện không chỉ là lời nhắc về sự biết ơn, mà còn là lời đánh thức mỗi chúng ta: hãy yêu thương và trân trọng những người thân bên cạnh mình trước khi quá muộn.
Chuyện xưa kể rằng trong một ngôi làng nhỏ nép mình bên sườn núi, có hai bà cháu sống với nhau trong một căn nhà lợp lá đơn sơ. Mỗi buổi sáng, sương sớm bám đầy trên những tán cây, gió núi thổi vi vu qua mái lá. Bà cần mẫn nhóm bếp từ lúc trời còn mờ tối, làn khói lam quyện vào ánh bình minh làm căn nhà nhỏ thêm ấm áp.
Chuyện xưa kể rằng trong một ngôi làng nhỏ nép mình bên sườn núi, có hai bà cháu sống với nhau trong một căn nhà lợp lá đơn sơ. Cậu bé tên là Tích Chu. Bố mẹ mất sớm, cậu chỉ còn bà – người vừa là chỗ dựa, vừa là vòng tay ấm áp duy nhất. Mỗi sớm thức dậy, Tích Chu thường thấy bóng bà lom khom bên bếp lửa, khói bếp quấn lấy mái tóc bạc như sương sớm.
Bà làm lụng suốt ngày: quét sân, nấu cháo, cấy lúa, rồi tối đến lại quạt cho cháu ngủ. Thấy bà thương cháu, người trong làng không khỏi cảm thán:
– Bà ơi! Lòng bà thương Tích Chu cao hơn trời, rộng hơn biển. Lớn lên, Tích Chu sẽ không bao giờ quên ơn bà!
Nhưng đời không như lời người ta mong. Tích Chu càng lớn càng ham chơi. Trời nắng hay trời mưa, cậu vẫn chạy theo đám bạn, tiếng cười vang xa khắp đầu ngõ cuối xóm. Trong khi đó, bóng bà mỗi ngày một gầy đi. Những bước chân nặng nhọc, tiếng ho khan kéo dài mỗi tối… nhưng Tích Chu chẳng để ý.
Một hôm, trời đổ nắng như thiêu, hơi nóng hầm hập phả từ mái nhà rơm xuống. Bà lên cơn sốt nặng, cổ họng khô rát. Bà gọi khẽ, giọng đứt quãng:
– Tích Chu ơi… cho bà ngụm nước… bà khát khô cổ rồi…
Ngoài bãi cỏ xa, Tích Chu đang mãi đá bóng với lũ bạn. Tiếng cười nói lấp đầy tai cậu, át cả tiếng gọi yếu ớt từ căn nhà nhỏ. Bà gọi lần thứ hai… rồi thứ ba… nhưng đáp lại chỉ là khoảng trống im lìm.
“Một ngụm nước thôi… giá như nó ở đây…” – bà thì thầm, đôi mắt mờ dần bởi cơn sốt.
Khi mặt trời đứng bóng, bụng đói meo, Tích Chu mới chạy về nhà tìm cái ăn. Cậu sững người. Giữa gian nhà im ắng, không thấy bà đâu, chỉ có một chú chim nhỏ lông xám đang run rẩy bên cửa sổ. Chú chim cất tiếng:
– Cúc cu… cu! Chậm mất rồi cháu ạ. Bà khát quá không thể chịu nổi, nên hóa thành chim để bay đi kiếm nước. Bà không về nữa đâu…
Nghe thế, Tích Chu như chết lặng. Mọi hình ảnh ùa về: bà quạt cho cậu ngủ, bà nhường cháo nóng, bà che mưa che nắng. Tim cậu thắt lại.
– Cháu đã làm gì vậy? Bà ơi, con sai rồi! – Tích Chu bật khóc, nước mắt nóng hổi rơi lã chã.
Cậu lao ra khỏi nhà, chạy theo chim, vừa chạy vừa gọi trong tuyệt vọng:
– Bà ơi! Bà ở lại với cháu! Cháu sẽ mang nước cho bà… cháu sẽ không làm bà buồn nữa!
Nhưng chim chỉ đáp lại:
– Cúc… cu… muộn rồi cháu ơi!
Tích Chu vẫn chạy, mặc cho gai rừng cứa vào chân, mặc cho hơi nóng hầm hập phả vào mặt. Cuối cùng, cậu bắt gặp bà chim đang uống nước trong suối mát. Cậu quỳ xuống, cầu xin:
– Bà ơi, bà trở về với cháu đi! Cháu sẽ chăm sóc bà, cháu sẽ sửa sai… cháu hứa mà!
Nhưng tiếng chim vẫn buồn bã:
– Cúc… cu… muộn quá rồi…
Tích Chu òa khóc. Nước mắt hòa vào dòng suối, long lanh như hối hận dâng đầy.
Giữa lúc ấy, ánh sáng rực lên. Một bà Tiên hiện ra, giọng nhẹ mà vang:
– Nếu cháu muốn bà trở lại, cháu phải lấy được nước suối Tiên. Đường xa lắm, cháu có đi được không?
Tích Chu lau nước mắt, trái tim như bừng sáng:
– Cháu đi! Cháu nhất định phải đi!
Thế là cậu lên đường. Tích Chu băng qua những cánh rừng tối um, trèo qua núi đá sắc lạnh, đi qua những con suối chảy xiết. Có lúc kiệt sức, cậu tự nhủ: “Vì bà… mình không được dừng lại!”
Gian nan chồng chất, nhưng tình thương đã dẫn bước Tích Chu. Cuối cùng, cậu tới được suối Tiên. Nước suối trong như khói trời, mát lạnh như gió núi. Tích Chu nâng niu từng giọt nước mang về.
Cậu dâng nước cho bà chim uống. Ánh sáng lóe lên, đôi cánh nhỏ dần biến mất, thay vào đó là dáng bà gầy yếu mà thân thương.
Tích Chu òa lên vì mừng rỡ, ôm chặt lấy bà.
Từ ngày bà trở lại thành người, cuộc sống của hai bà cháu như bừng lên ánh sáng mới. Buổi sáng, người ta không còn thấy Tích Chu rong chơi ngoài bãi cỏ nữa, mà thấy cậu lúi húi múc nước, quét sân, nhóm bếp thay bà. Còn bà, mỗi khi nhìn cháu, đôi mắt lại ánh lên niềm vui hiền hậu. Những giọt nước suối Tiên không chỉ cứu mạng bà, mà còn gột rửa sự vô tâm trong trái tim cậu bé, để lại nơi đó tình yêu thương trong trẻo và chân thành. Tích Chu hiểu rằng tất cả gian khổ mà cậu đã vượt qua chẳng thấm vào đâu so với những năm tháng bà âm thầm vì mình. Và cũng từ đó, cậu tự hứa sẽ không bao giờ để những người mình yêu thương phải cô đơn hay buồn tủi thêm nữa.
Câu chuyện khép lại nhưng bài học vẫn còn đó: hạnh phúc đôi khi nằm ngay trong vòng tay những người thân yêu nhất. Chỉ cần ta biết trân trọng, quan tâm và hiếu thảo, ta sẽ chẳng bao giờ phải hối tiếc như Tích Chu từng hối tiếc trong những ngày thơ dại.
Xem văn bản: https://lophocnguvan.com/cau-be-tich-chu/











