.
Có hai con ếch không may bị rơi xuống hố sâu. Chúng ra sức kêu cứu nhưng giữa rừng sâu không ai nghe thấy. Thật may cho chúng, dưới hố sâu có một vũng nước. Bởi thế chúng vẫn sống mà không bị chết khô vì khát nhưng không sao thoát ra khỏi hố được.
Dù biết không ai nghe thấy nhưng ếch xanh không nản chí, nó vẫn cố kêu thật to và liên tục nhảy lên mong thoát khỏi cái hố. Còn ếch nâu thì chán nản, nó khuyên ếch xanh:
– Anh còn ít sức lực thì cố mà giữ lấy đi, dù anh có kêu thêm nữa cũng chẳng ai nghe thấy, có nhảy cao cũng không cao hơn được cái hố này đâu. Chúng ta sẽ chết ở đây, số phận đã định vậy, hãy sớm chấp nhận nó đi.
– Anh nói thế cũng phải, nhưng còn một chút sức lực tôi cũng phải nhảy. Biết đâu may mắn sẽ đến. Tôi không muốn chết vì chán nản trước khi cơn đói và khát đến cướp tôi đi.
Ếch nâu thở dài rồi tìm một chỗ nằm mặc cho ếch xanh cố nhảy.
Thật may mắn, trong một lần nhảy, ếch xanh bám được vào chiếc rễ cây ở gần miệng hố và thoát được ra ngoài. Nó nói với ếch nâu hãy đợi ở đấy, nó sẽ đi tìm người tới giúp rồi vội chạy vào rừng.
Còn lại một mình, ếch nâu vô cùng sợ hãi. Nó nghĩ mình đã không tin ếch xanh, chắc gì cậu ấy sẽ quay lại. Mà giữa chốn rừng sâu này, biết tìm ai mà đến giúp.
Hai ngày sâu không thấy ếch xanh trở lại, ếch nâu đã chết trong tuyệt vọng.
Lại nói về ếch xanh, khi rời khỏi cái hố, ếch xanh tìm khắp mọi nơi mông có người cùng mình đến giúp ếch nâu nhưng không may bị lạc đường. Đến khi tìm được anh cóc cùng đến giúp thì ếch nâu đã ra đi. Nó vô cùng thương tiếc.