Biểu cảm về một người bạn thân thiết

Biểu cảm về một người bạn thân thiết cùng lớp

Bài làm 1:

  • Mở bài:

Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng có ít nhất một người bạn thân thiết – người đồng hành, sẻ chia và gắn bó với ta qua bao thăng trầm. Với tôi, người bạn ấy chính là Lan – cô bạn nhỏ nhắn nhưng đầy mạnh mẽ và chân thành.

  • Thân bài:

Tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên gặp Lan vào ngày khai giảng lớp sáu. Khi ấy, tôi là một cô bé rụt rè, e ngại trước ngôi trường mới rộng lớn. Giữa sân trường đông đúc, tôi bối rối không biết đi đâu thì một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi. “Cậu có muốn vào lớp cùng tớ không?” – một giọng nói ấm áp vang lên. Tôi ngước nhìn, bắt gặp ánh mắt long lanh và nụ cười rạng rỡ của Lan. Từ giây phút ấy, tôi biết rằng mình đã tìm thấy một người bạn đặc biệt.

Lan không chỉ thông minh, nhanh nhẹn mà còn là một người bạn vô cùng tốt bụng. Mỗi khi tôi gặp khó khăn trong học tập, bạn ấy luôn kiên nhẫn giảng giải cho tôi từng chút một. Đôi mắt Lan sáng ngời mỗi khi say sưa giải thích một bài toán khó hay một quy tắc ngữ pháp rắc rối. Cậu ấy không bao giờ tỏ ra khó chịu hay chán nản, mà luôn động viên tôi cố gắng hơn. Nhờ có Lan, tôi dần dần tiến bộ và yêu thích việc học hơn.

Nhưng điều khiến tôi trân trọng nhất ở Lan không chỉ là sự thông minh, mà chính là tấm lòng nhân hậu của bạn ấy. Tôi còn nhớ lần tôi bị bệnh, phải nghỉ học cả tuần liền. Những ngày đó, Lan không quên mang bài vở đến tận nhà, ân cần giảng lại những gì tôi đã bỏ lỡ. Bạn ấy còn cẩn thận gói một hộp sữa và một tờ giấy nhỏ ghi dòng chữ: “Mau khỏe lại nhé, tớ chờ cậu!”. Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng lại khiến tôi ấm lòng biết bao.

Chúng tôi đã cùng nhau trải qua biết bao kỷ niệm vui buồn. Có những ngày cùng nhau rong ruổi trên những con đường đầy gió, cười đùa như những đứa trẻ vô tư. Cũng có những lúc cả hai cùng ngồi trên sân trường lặng lẽ, chia sẻ với nhau những tâm sự thầm kín. Lan là người đã lắng nghe tôi khóc khi tôi buồn, là người cùng tôi cười khi tôi vui. Tình bạn của chúng tôi giản dị nhưng bền chặt như thế.

Thời gian trôi qua, chúng tôi đã lớn, mỗi người có những ước mơ và con đường riêng. Nhưng tôi tin rằng dù cuộc sống có thay đổi thế nào, tình bạn giữa tôi và Lan vẫn sẽ mãi như ngày đầu – chân thành, ấm áp và không đổi thay. Cảm ơn Lan, vì đã đến bên tôi, làm cho cuộc sống của tôi thêm đẹp đẽ và ý nghĩa hơn.

  • Kết bài:

Người ta thường nói, tình bạn là một trong những điều quý giá nhất trên đời. Với tôi, tình bạn với Lan chính là một món quà vô giá, một phần không thể thiếu trong tuổi trẻ của tôi. Dẫu sau này có đi đâu, làm gì, tôi vẫn luôn mang theo những kỷ niệm đẹp đẽ ấy, như một ngọn lửa ấm áp sưởi ấm trái tim mình.

Bài làm 2:

  • Mở bài:

Có người nói tình bạn chân thành là viên ngọc quý. Người bạn chân thành là người sẽ luôn bên cạnh, chia sẻ và bảo vệ ta trong những lúc khó khăn nhất. Tôi may mắn có được một người bạn như thế – đó là Hân, người đã đưa tay ra với tôi khi tôi bị cô lập và tổn thương nhất.

  • Thân bài:

Những ngày đó, tôi sống trong sự cô đơn giữa tập thể lớp mình. Chỉ vì tôi đạt điểm cao hơn trong một kỳ thi quan trọng, được cô giáo tuyên dương trước lớp, một số bạn vốn trước đó đã luôn đố kị với tôi bắt đầu xa lánh, nói những lời mỉa mai và thậm chí còn dựng chuyện không hay về tôi. Từ một người luôn vui vẻ, hòa đồng, tôi bỗng trở thành một cái bóng lẻ loi trong lớp học. Những lời thì thầm sau lưng, những ánh mắt lạnh lùng khiến tôi cảm thấy ngột ngạt và tuyệt vọng. Tôi không hiểu mình đã làm gì sai, không biết vì sao những người từng vui cười với tôi giờ đây lại trở nên xa cách như vậy.

Trong những ngày tháng tăm tối đó, Hân là người duy nhất đứng về phía tôi. Một ngày nọ, khi các bạn trong lớp tiếp tục buông lời châm chọc rồi cười phá lên, có người còn cố ý đẩy bàn của tôi, Hân đã dũng cảm đứng lên, ánh mắt đầy cương quyết và giọng nói mạnh mẽ: “Các cậu có biết mình đang làm gì không? Tại sao lại đối xử với bạn ấy như vậy chỉ vì một kết quả học tập? Điều đó có công bằng không?”. Cả lớp sững lại trước lời nói của Hân. Không ai dám đáp lại, bởi trong sâu thẳm, họ biết rằng mình đã sai.

Hành động ấy của Hân khiến tôi thực sự cảm động. Trong lúc tôi tưởng như không còn ai đứng về phía mình, Hân đã xuất hiện như một tia sáng ấm áp giữa mùa đông lạnh lẽo. Cậu ấy không chỉ bảo vệ tôi bằng lời nói, mà còn bằng cả hành động. Kể từ ngày hôm đó, Hân luôn ở bên cạnh tôi, cùng tôi trò chuyện, cùng tôi vượt qua những ánh mắt xa lánh của mọi người. Nhờ có Hân, tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Hân là một người bạn tuyệt vời. Cậu ấy không chỉ thông minh mà còn rất chân thành và mạnh mẽ. Hân luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác mà không mong nhận lại điều gì. Tôi nhớ có lần tôi bị ốm, không thể đến trường, Hân đã chép lại đầy đủ bài giảng, còn mang đến cho tôi một hộp sữa và một quyển truyện nhỏ mà tôi thích. Những hành động nhỏ bé ấy khiến tôi hiểu rằng tình bạn không phải là những điều lớn lao, mà là sự quan tâm chân thành xuất phát từ trái tim.

Chúng tôi đã gắn bó với nhau từ đó. Hân không chỉ là người bạn mà còn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Chúng tôi cùng nhau học tập, cùng nhau chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn. Mỗi khi tôi gặp khó khăn, Hân luôn ở bên động viên, giúp tôi tìm ra hướng đi đúng. Và tôi cũng vậy, luôn sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ với Minh bất cứ khi nào cậu ấy cần.

Thời gian trôi qua, những hiểu lầm trong lớp dần được hóa giải. Những người từng xa lánh tôi cũng dần nhận ra lỗi lầm của mình. Nhưng điều quan trọng nhất mà tôi nhận được từ quãng thời gian ấy không phải là sự hòa nhập trở lại với lớp, mà là tình bạn chân thành với Hân – một người bạn đã dám đứng lên vì tôi, dám bảo vệ tôi khi tôi yếu đuối nhất.

  • Kết bài:

Giờ đây, khi nghĩ lại, tôi càng trân trọng tình bạn này hơn bao giờ hết. Tôi hiểu rằng một người bạn thực sự không phải là người chỉ ở bên ta khi vui vẻ, mà là người sẵn sàng cùng ta đối diện với những sóng gió trong cuộc sống. Cảm ơn Minh – người bạn đã dạy tôi biết thế nào là lòng dũng cảm, sự chân thành và ý nghĩa thực sự của hai chữ “tình bạn”.

Bài văn tham khảo:

Biểu cảm về một người bạn thân từ thuở ấu thơ

  • Mở bài:

Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng có một người bạn thân gắn bó từ thuở ấu thơ – người cùng ta chia sẻ những tháng ngày hồn nhiên và trong trẻo nhất. Với tôi, người bạn ấy chính là Minh – cậu bạn đã cùng tôi lớn lên, cùng tôi trải qua những kỷ niệm đáng nhớ nhất của tuổi thơ.

  • Thân bài:

Tôi và Minh quen nhau từ khi mới chập chững biết đi. Nhà hai đứa chỉ cách nhau một hàng rào nhỏ, nên chúng tôi gần như lớn lên bên nhau. Hình ảnh Minh với mái tóc xoăn nhẹ, đôi mắt tròn tinh nghịch và nụ cười rạng rỡ đã trở thành một phần không thể thiếu trong những ký ức tuổi thơ của tôi. Ngày nào cũng vậy, sáng sớm Minh đã đứng trước cổng nhà tôi, tay cầm que kẹo mút, cười toe toét: “Dậy đi, mình đi chơi thôi!”. Chỉ cần nghe giọng cậu ấy, tôi liền vội vàng chạy ra, háo hức bắt đầu một ngày mới đầy ắp những trò nghịch ngợm.

Những buổi chiều hè, tôi và Minh cùng nhau thả diều trên cánh đồng rộng lớn. Chiếc diều giấy đủ màu sắc bay lượn trên nền trời xanh, mang theo bao ước mơ trẻ thơ. Mỗi lần diều mắc vào cành cây, Minh lại không ngại trèo lên, dù có sợ đến mấy cũng không chịu bỏ cuộc. Cậu ấy luôn là người mạnh mẽ và gan dạ hơn tôi. “Có mình ở đây rồi, cậu đừng lo!” – câu nói ấy luôn khiến tôi cảm thấy an tâm vô cùng.

Nhưng đâu chỉ có những ngày vui vẻ, tôi và Minh cũng có lúc giận hờn. Có lần, chỉ vì một viên bi ve mà cả hai cãi nhau, chẳng ai chịu nhường ai. Tôi giận dỗi bỏ về, nhưng chỉ đến chiều tối, Minh đã đứng lấp ló trước cổng nhà tôi, tay cầm con châu chấu cỏ mà cậu ấy vừa bắt được, lí nhí: “Tớ xin lỗi nhé, mai mình lại chơi chung nha!”. Chỉ một câu nói ấy, tôi đã quên hết giận hờn và lại vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Minh luôn là vậy – chân thành, giản dị và luôn biết cách làm tôi vui.

Lớn lên một chút, chúng tôi cùng nhau đi học. Những con đường làng rợp bóng tre trở thành lối đi quen thuộc của hai đứa. Trên đường đến trường, Minh thường kể cho tôi nghe những câu chuyện thú vị mà cậu ấy đọc được, còn tôi thì thích thú lắng nghe, thỉnh thoảng lại phá lên cười vì những câu đùa ngộ nghĩnh. Những ngày trời mưa, chúng tôi co ro dưới một chiếc áo mưa nhỏ xíu, vẫn cười nói ríu rít mặc cho nước mưa rơi lấm tấm trên tóc.

Tôi nhớ mãi lần tôi bị ốm, không thể đến lớp, Minh đã mang sách vở đến tận nhà, cậu ấy còn nhờ mẹ nấu một bát cháo cho tôi. Minh ngồi cạnh giường, đọc từng bài học, còn pha trò để tôi không cảm thấy chán. Nhìn cậu ấy, tôi thầm biết ơn vì có một người bạn tuyệt vời như vậy. Sự quan tâm của Minh không ồn ào, khoa trương, mà luôn xuất phát từ sự chân thành, ấm áp.

Thời gian trôi qua, chúng tôi dần lớn lên, không còn những ngày rong chơi vô tư như thuở nhỏ. Minh và tôi mỗi người theo đuổi một con đường riêng, không còn gặp nhau thường xuyên như trước. Nhưng mỗi lần về quê, chúng tôi vẫn ngồi lại bên nhau, ôn lại những kỷ niệm ấu thơ, cùng nhau cười vang như những đứa trẻ ngày nào.

  • Kết bài:

Người ta thường nói, bạn thân từ thuở ấu thơ là điều quý giá nhất, vì đó là tình bạn không vụ lợi, không toan tính, chỉ đơn giản là sự gắn kết của những tâm hồn hồn nhiên. Với tôi, Minh chính là một phần tuổi thơ tươi đẹp mà tôi mãi mãi trân trọng. Dù sau này có đi đâu, làm gì, tôi vẫn luôn giữ gìn tình bạn ấy như một món quà vô giá mà cuộc đời đã ban tặng.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang