NẮNG HỒNG
Bảo Ngọc
Cả mùa đông lạnh giá
Mặt trời trốn đi đâu
Cây khoác tấm áo nâu
Áo trời thì xám ngắt
Se sẻ giấu tiếng hát
Núp sâu trong mái nhà
Cả chị ong chăm chỉ
Cũng không đến vườn hoa
Mưa phùn giăng đầy ngõ
Bảng lảng như sương mờ
Bếp nhà ai nhóm lửa
Khói lên trời đong đưa
Ngõ quê in chân nhỏ
Lối quê gió lạnh đầy
Nép mình trong áo ấm
Vẫn cóng buốt bàn tay
Màn sương ôm dáng mẹ
Chợ xa đang về rồi
Chiếc áo choàng màu đỏ
Như đốm nắng đang trôi
Mẹ bước chân đến cửa
Mang theo giọt nắng hồng
Trong nụ cười của mẹ
Cả mùa xuân sáng bừng.
(Bảo Ngọc, Gõ cửa nhà trời, NXB Kim Đồng, 2019)
– Bài thơ “Nắng hồng” in trong tập thơ “Gõ cửa nhà trời”. Tập thơ là sự kết hợp giữa giọng thơ trong veo mang hơi thở đồng quê và những khúc đồng dao tươi mới (của nữ sĩ Bảo Ngọc) với những bức minh hoạ tuyệt đẹp vừa hiện đại, vừa sinh động (của hoạ sĩ Kim Duẩn) đã làm nên một tác phẩm hay và đẹp dành cho thiếu nhi.
1. Nội dung:
– Bài thơ miêu tả khung cảnh mùa đông lạnh giá: cây trơ trụi, se sẻ nín thinh, ong không bay, mưa phùn giăng mờ lối, gió lạnh buốt bàn tay. Trong giá lạnh ấy, hình ảnh người mẹ đi chợ về với “chiếc áo choàng màu đỏ” hiện lên như “đốm nắng hồng”, mang theo hơi ấm, niềm vui và sức sống. Bài thơ ca ngợi tình mẹ – nguồn sáng, nguồn ấm áp xua đi cái lạnh lẽo của mùa đông, làm bừng sáng cả mùa xuân trong lòng con.
2. Nghệ thuật
– Miêu tả, đối lập: cái lạnh của mùa đông – hơi ấm từ mẹ.
– Nhân hóa, so sánh: “Chiếc áo choàng màu đỏ / Như đốm nắng đang trôi” → mẹ như ánh sáng ấm áp.
– Ngôn ngữ giản dị, giàu hình ảnh: gợi không khí làng quê quen thuộc, gắn bó.
– Nhịp thơ đều đặn, tình cảm êm dịu: phù hợp cảm xúc hồn nhiên, trong trẻo.
3. Thông điệp, tư tưởng
– Mẹ là nguồn yêu thương, hơi ấm, mang lại niềm vui và sức sống cho gia đình.
– Tình mẹ vừa giản dị vừa thiêng liêng, là “mặt trời” sưởi ấm tâm hồn con.
– Bài thơ gợi nhắc ta biết trân trọng, yêu thương mẹ – người đã hy sinh và đem đến hạnh phúc cho con cái.